Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2019

Áp-ra-ham-11-



-
--Thiên thần của Chúa can thiệp-
"Nhưng vị thiên-sứ của Đức GIAVÊ gọi người từ trời, và phán: "Áp-ra-ham, Áp-ra-ham!" Và người thưa: "Có con đây." Ngài phán: "Đừng đưa thẳng tay ngươi ra hại thằng bé, và chớ làm gì nó; vì bây giờ Ta biết rằng ngươi là kẻ kinh-sợ Chúa TRỜI, vì ngươi đã chẳng giữ lại đứa con trai của ngươi, đứa con trai độc nhất của ngươi, khỏi Ta"( Sáng thế ký 22:11, 12)

Cho đến lúc đó, Đức Chúa Trời  vẫn dõi theo trong im lặng. Nhưng bây giờ, khi Áp-ra-ham đã cầm con dao trên tay để giết con trai mình, Ngài đã gọi tên ông hai lần từ trời. Hai lần nhắc đến sự nhấn mạnh của tên Áp-ra-ham và tầm quan trọng của cảnh tượng dâng tế lễ này. Đức Chúa Trời không cho phép Áp-ra-ham thực hiện hành động giết con ông. Áp-ra-ham đã đi đến cực điểm. Nhưng Đức Chúa Trời không thể và sẽ không để ông  vượt qua điều đó. Đức Chúa Trời đã cứu người cha, nỗi đau mà ông không tiếc khi ban con của mình dù cho  phải chết.
Khi Con Đức Chúa Trời bị treo trên thập tự giá, không có tiếng nói nào từ trời, không có thiên thần nào can thiệp và không tìm thấy người thay thế. Đức Chúa Trời im lặng khi Đấng Cứu Rỗi của chúng ta kêu lên một tiếng lớn trên thập tự giá (Math. 27:46, Mác 15:34). Y-sác được tha mạng, nhưng Đức Chúa Trời  không tha cho con trai của Ngài, mà từ bỏ con ấy cho chúng ta trên Gô-gô-tha.
-

Một nhà thơ thể hiện nó như sau:
Và Người gọi – Chúa đã im lặng,
Không quay về với Người:
Rằng chúng ta không chết như tội nhân,
Người  phải trở thành một tội lỗi.
-
Có tất cả bảy sự cố trong Kinh thánh, nơi đó Đức Chúa Trời gọi tên một người hai lần, chúng ta có lần gọi đầu tiên như vậy ở đây (xem Sáng thế ký 1: 4, Xuất 3: 4, 1 Sam 3:10, Lu-ca 10: 41: 22, 31; Công vụ 9: 4).
-
-Thiên thần của Chúa
"Thiên thần của Chúa" là một thuật ngữ được sử dụng trong Cựu Ước cho chính Đức Chúa Trời - trong thân vị của Chúa Jesus. Chúa Jêsus đã tiết lộ chính Ngài trong trang phục của một thiên thần vào những thời điểm khác nhau (xem Sáng thế Ký 31:11-13, Sáng 16:7-11). Người đã can thiệp vào đây từ thiên đàng để ngăn chặn Áp-ra-ham.
Áp-ra-ham phải biết rằng chính Chúa đã phán với ông, vì ông gọi địa điểm này là "Yahweh-Jireh": Chúa sẽ thấy (hay sắm sẵn). Và khi thiên thần của Chúa kêu gọi Áp-ra-ham lần thứ hai, Ngài đã hứa với ông rằng không có thiên thần nào có thể thực hiện được như vậy.
-
--Bởi vì bây giờ Ta biết
"vì bây giờ Ta biết rằng ngươi là kẻ kinh-sợ Chúa TRỜI, vì ngươi đã chẳng giữ lại đứa con trai của ngươi, đứa con trai độcnhất của ngươi, khỏi Ta" (Sáng thế ký 22,12).
Dĩ nhiên, Đức Chúa Trời biết trước rằng Áp-ra-ham sợ Ngài và sẽ không giữ Con Một của ông. Nhưng bây giờ bằng chứng cuối cùng đã được cung cấp. Đức Chúa Trời đã nhìn thấy nó bằng chính mắt mình và cả thế giới có thể tự thuyết phục rằng Áp-ra-ham đã vượt qua thử thách đức tin.
Đức Chúa Trời  nhấn mạnh một lần nữa vào thời điểm này bài kiểm tra dành cho Áp-ra-ham là gì. Áp-ra-ham đã kính sợ Chúa và không giữ lại đứa con trai duy nhất của mình. Ông ta sợ làm điều gì đó sẽ làm mất lòng Chúa. Sau đó, Đức Chúa Trời đặt dấu ấn của sự đánh giá cao của mình đối với đức tin Áp-ra-ham. Chúa hài lòng biết bao khi xem Áp-ra-ham đã tôn vinh Ngài như thế nào, bằng sự vâng lời và được tôn vinh bởi đức tin! Tại đây, Kinh thánh đã ứng nghiệm: "Áp-ra-ham tin Chúa, và anh ta được kể là công bình, và anh ta được gọi là bạn của Đức Chúa Trời" (Gia cơ 2:23).
-
--“chẳng giữ lại (giấu) đứa con trai của ngươi”
Áp-ra-ham đã không giữ lại con trai duy nhất của mình đối với Đức Chúa Trời. Ông  sẵn sàng hi sinh tình yêu mình  cho Đức Chúa Trời. Và Đức Chúa Trời  đã ghi nhận ông điều này. Còn chúng ta thi Sao? Há chúng ta không có nhiều lý do hơn để dâng cho Đức Chúa Trời những gì Ngài xứng đáng được chăng?
Con người là một sinh vật của Đức Chúa Trời. Vì chính lý do đó, Đức Chúa Trời, Đấng Tạo Hóa, có mọi quyền đối với anh ta. Nhưng qua sự sa ngã, con người đã phục dưới sự thống trị của Satan, bá chủ và thần của thế giới này (Giăng 12:31, 16:11, 2 Cô 4: 4). Kể từ đó, con người tự nhiên là một người hầu của Sa-tan. Nhưng trong thời hạn  đầy đủ, Chúa Jêsus đã đến trái đất này và qua cái chết đã tiêu diệt kẻ có quyền lực của sự chết, đó là ma quỷ, và đã giải thoát tất cả những người, qua nỗi sợ chết, đã phải chịu tù túng suốt cuộc đời (Hê 2:14, 15). Bất cứ ai chấp nhận Chúa Jesus là Chúa và Cứu Chúa đều được cứu và giải thoát khỏi sự trói buộc của Sa-tan. Một người như vậy có một chủ mới, là người hiện có hai yêu sách với anh ta: là người tạo ra anh ta và là người cứu chuộc anh ta. Theo nghĩa này, tín đồ thuộc về Chúa của mình theo hai cách!
Chúa Jêsus đã tạo ra chúng ta và cứu chúng ta khỏi sự trói buộc của Satan. Ngài đã  mua chúng ta bằng một  giá (1 Cô 6:20). Chẳng phải chúng ta có tội khi giao cả cuộc đời cho Ngài sao? Có phải Ngài không xứng đáng để chúng ta dâng lên cho Ngài "điều tốt nhất" mà chúng ta có sao (xem Rô-ma 12: 1, Khải  2:4)? Phải, Ngài có yêu sách với chúng ta, nhưng Ngài muốn chúng ta tự nguyện trao mạng sống của mình cho Ngài. Tất cả các lĩnh vực trong cuộc sống của chúng ta nên thuộc về Ngài. Tâm linh, tâm hồn và thể xác của chúng ta đều dành cho Ngài.