Ma-thi-ơ 26: 6-13; Mác 14: 3-9; Giăng 12: 1-8; Lu-ca 7: 37-50
Rõ ràng là có những điểm tương đồng nhất định trong các lời tường thuật về những người phụ nữ đã xức dầu Chúa. Tuy nhiên, sự khác biệt giữa các lời tường thuật trong Ma-thi-ơ 26: 6-13, Mác 14: 3-9 và Giăng 12: 1-8, và sự việc trong Lu-ca 7: 37-50. Bạn không nên coi người phụ nữ "là tội nhân" là đánh đồng với Ma-ri, em gái của La-xa-rơ. Hai người đó khác nhau. Người phụ nữ tội nhân trong Lu ca 7 là Ma-ri ma-đơ len.
Người phụ nữ trong Lu-ca có suy nghĩ hoàn toàn khác với Ma-ri , em gái La-xa-rơ khi cô đến gần Chúa. Được ân điển của Đấng Christ thu hút, cô ấy đã tìm thấy trong tấm lòng Chúa (và chỉ trong trái tim Đấng ấy) một thứ gì đó đáp ứng được nhu cầu sâu xa của tâm hồn cô ấy và ý thức đầy đủ về tội lỗi của cô ấy trước mặt Đức Chúa Trời. Do đó, việc rửa sạch và xức dầu cho bàn chân của Chúa Giê-su là sự bày tỏ lòng biết ơn và tình yêu kính của cô đối với Người mà tấm lòng đã trở thành nơi yên nghỉ của cô giữa gánh nặng tội lỗi của cô; vì khi biết điều đó, cô đã tìm thấy tấm lòng của Đức Chúa Trời của mọi ân điển trong trái tim của Chúa Jêsus. Bởi vì điều này, Chúa đã bảo vệ và xưng công bình cho cô khi bị chũ nhà sỉ nhục và cho cô ra đi trong bình an.
Ma-ri, em La-xa-rơ, có một cái gì đó hoàn toàn khác trong tâm trí. Dường như chỉ có một mình cô ấy đã hiểu được sự thật về cái chết của Đấng Christ, và do đó, như lời Chúa phán về cô, là cô đã xức dầu trước cho thân thể Ngài để chôn cất. Do đó, cô ấy phù hợp với những suy nghĩ của Chúa về cô ấy. Chúng ta không tìm thấy cô tại ngôi mộ vào buổi sáng phục sinh. Cô không tìm kiếm người sống giữa những người đã chết. Việc xức dầu của cô (lưu ý rằng cô không rửa chân cho Chúa bằng nước mắt của mình, chỉ lấy tóc mình lau chơn Chúa) là sự bày tỏ lòng tôn kính và thờ phượng của trái tim cô. Vì vậy, chúng ta đọc trong Nhã ca: “Trong khi vua ngự bàn ăn, Cam-tòng-hương tôi (là Ma-ri Bê-tha-ni) xông mùi thơm nó ra” (Nhã ca 1:12). Ma-ri thích hợp với câu Nhã ca 1;12 nầy.
Cũng có sự khác biệt giữa những lời tường thuật trong Ma-thi-ơ 26, Mác 14 và những lời tường thuật trong Giăng 12. Trong Ma-thi-ơ và Mác, đầu của Đấng Christ được xức dầu hai ngày trước lễ Vượt qua, còn trong Giăng nói xức dầu trên bàn chân của Chúa 6 ngày trước lễ Vượt qua. Điều này phù hợp với cách Chúa Giê-su Christ được trình bày trong mỗi phúc âm. Đầu của Ngài được xức dầu trong sách Ma-thi-ơ, nơi Chúa được trình bày như là Đấng Mê-si-a, cũng trong Mác với tư cách là tôi tớ Đức Chúa Trời; nhưng trong sách Giăng, nơi Ngài được thể hiện là Con đời đời, bàn chân được xức dầu — nơi duy nhất mà người thờ phượng Chúa được chạm đến khi quỳ lạy. Trong Lu-ca 7 cũng vậy, đó là bàn chân của Chúa, vì nó nói về hành động của một tội nhân ăn năn.
Cuối cùng, cần lưu ý rằng những tư tưởng của Linh Đức Chúa Trời trong các sách Phúc âm được khám phá nhiều hơn trong những điểm khác biệt đặc trưng của chúng hơn nữa trong những nỗ lực hòa giải, tham chiếu những khác biệt của bốn sách.