Thứ Hai, 30 tháng 7, 2012

Những người tiên phong của con đường thuộc thiên --4


 Moses

Đọc: Hê-bơ-rơ 11:24-27, 13, 16.

Đức Chúa Trời có một mong muốn lớn --để có những gì có thể được gọi là “một dân tốt nhất của Ngài. Cho đến khi Ngài có một dân như vậy, Ngài sẽ không bao giờ được hoàn toàn hài lòng. Có thể có những người sẽ chấp nhận cái tốt nhất thứ hai  của Ngài "- vì chắc chắn Ngài thường cho phép có cái tốt nhất thứ hai - nhưng chỉ có một dân đặt lòng trên cái rất tốt nhất của Ngài sẽ thực sự làm hài lòng trái tim của Ngài. Nhưng vì việc đạt đến sự tốt nhất của Ngài là một vấn đề đầy xung đột, trả giá cao và kỷ luật, và có nhiều điều hoàn toàn trái ngược với toàn bộ tiến trình của tự nhiên, nên điều đó không dành cho tất cả mọi người - thực sự, nó chỉ dành một thiểu số tương đối ít - những người sẽ tiến lên với Ngài đến điều tốt nhất của Ngài. Điều này được thấy trong tất cả Kinh Thánh, và có một số minh họa ngoại hạng về điều đó. Chúng tìm thấy được trong mỗi thời kỳ.


Ví dụ, trong khi chúng ta không nói rằng thế hệ đó đã thiệt mạng trong vùng hoang dã, vốn đã được đem ra trong đức hạnh của máu quý và đức tin ban đầu --vì "bằng đức tin, họ đi qua Biển Đỏ" (Hê-bơ-rơ 11:29) - trong khi chúng ta không nói rằng thế hệ đó đại diện cho sự mất mát cuối cùng và tối hậu của sự cứu rỗi, tuy nhiên rõ ràng họ mất tư tưởng đầy đủ của Đức Chúa Trời dành cho họ và là một mất mát lớn và đau thương, luôn luôn được nêu lên trong Thánh Kinh như là một ví dụ về bi kịch, thất bại và thất vọng. Chúng ta không phải nói rằng số lượng lớn hơn của những người đã đi vào chốn lưu đày ở Babylon, Chaldea, và không bao giờ quay trở lại, họ đã bị hư mất vĩnh viễn đối với sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời. Nhưng chúng ta biết rằng một thiểu số dân chúng trở lại, trở lại thực hiện ý định thực sự của Đức Chúa Trời, và được đại diện như là những người mà Ngài đặc biệt  không phải xấu hổ về họ. Đối với những người khác, trong vùng hoang dã và tại Babylon, theo ý nghĩa, Đức Chúa Trời  xấu hổ về họ, cho những người nầy, không phải như vậy. Và do đó, có như vậy trong mọi thời kỳ. Lời kêu gọi tiếp tục, và nó đang được vang lên ở đây đối với dân của Đức Chúa Trời, là những người  đang hài lòng với cái tốt nhất thứ hai.

Tuy nhiên, như chúng tôi đã nói, điều này không chỉ là một sự kêu gọi chúng ta đạt được. Đây là một sự kêu gọi để đi tiên phong cách này cho những người khác - rất nhiều người dân của Chúa không biết lối đi thuộc thiên. Thật kỳ lạ, mặc dù sinh ra từ trên, họ không biết cách thuộc thiên. Chúng tôi sẽ không mang lại tất cả các bằng chứng về điều này, nhưng đó là sự thật, và có lẽ nhiều người trong chúng ta đã giống như thế trong một thời gian của đời sống cơ đốc của mình. Phần lớn đây là một điều trần gian. Các hoạt động của chúng ta rất buộc chặt vào trái đất, theo một cách cơ đốc. Sau đó là đến một thời gian khủng hoảng, khi chúng ta đã buớc vào ý nghĩa của một thiên đàng mở rộng và được nâng lên một tầm cao hoàn toàn mới của đời sống thuộc linh và bắt đầu học những điều thuộc thiên trong một cách thức mới. Đây là sự kiện, và tất cả những người được kêu gọi của Đức Chúa Trời buớc vào con đuờng thuộc thiên nầy không chỉ di chuyển trong đó chung với mối lưu tâm đến mức luợng thuộc linh của họ, nhưng được kêu gọi đi tiên phong trên con đuờng cho những người không biết, thậm chí của người dân của Chúa. Điều đó không có nghĩa là rao giảng cho họ về con đường thuộc thiên, có một giải thích đặc biệt về Kinh Thánh, một số giáo lí hoặc các từ ngữ. Nó có nghĩa là họ được kêu gọi sống trong sự tốt lành của nó, ở đó, và bởi những gì họ biết và kinh nghiệm để có thể giúp đỡ những người khác từ các cấp thấp hơn của đời sống thuộc linh.Vì vậy, chúng ta sẽ xem xét lại vấn đề đi tiên phong nầy theo cách thuộc thiên, tập trung các suy nghĩ của chúng ta vào một người tiên phong vĩ đại- Moses. Tất nhiên, có nhiều tính năng khác của cuộc sống của ông ngoài việc đi tiên phong, nhưng tôi nghĩ rằng điều này thực sự đi vào trung tâm ý nghĩa của Moses - thực tế nầy, ông là nhà tiên phong của con đuờng thuộc thiên.

Nếu chúng ta nhìn vào cuộc đời của Moses từ một quan điểm trần thế, chúng ta thấy rất nhiều điều nói lên thất vọng, thất bại và thảm kịch: vì trải qua tám mươi năm - 80 năm dài, thử thách, thử nghiệm trong kỷ luật và đau khổ, ông đã buớc đi cách thuộc thiên hoặc đã học được con đuờng thuộc thiên, không phải ông, cũng không phải là những người mà ông đã mang ra khỏi Ai Cập đều đã vào đất. Điều đó giống như sự thất vọng, và thực sự là bi kịch. Tôi không bao giờ có thể đọc lời ghi chép của Môi-se cầu xin với Đức Chúa Trời để cho ông buớc vào xứ, và sự khuớc đầy đủ, bao hàm và cuối cùng của Đức Chúa Trời mà không bị khuấy động sâu xa. Đó là một điều cảm động.

Bạn thấy, những người này đã đuợc cấu tạo thành một quốc gia bởi bàn tay của Môi-se, người như một công cụ, đã nắm sự tồn tại của họ như là một quốc gia với ông ta, không chỉ thế hệ đầu tiên không đi vào đất hứa và kế thừa, nhưng toàn bộ lịch sử của họ kể từ đó đã là một bi kịch. Đã có những điểm và thời kỳ sáng chói trong lịch sử, đã có những lúc vinh quang, nhưng lịch sử của họ như một toàn bộ cho đến ngày nay, ghi nhớ cách họ nói về Moses, những gì họ gán cho Moses, làm thế nào họ luôn luôn chống báng Moses, đó là một lịch sử đáng thất vọng nhất.

Tôi lặp lại: từ quan điểm nhất định, cuộc sống của Môi-se mang nhiều điều nói về thất bại, thất vọng và bi kịch. Nhưng thực tế của cuộc sống riêng của mình và bản chất của sự chấm dứt của cuộc sống đó, thực tế của  thế hệ thiệt mạng trong vùng hoang dã, thực tế của dân tộc trải qua các thời đại thất bại và thất vọng, là một sự tóm tắt có tính quyết định cho một khía cạnh khác, cụ thể là, lẽ thật thần thuợng về cái thuộc thiên. Họ khẳng định trong một cách nhấn mạnh rằng, nếu điều này là tất cả, ở duới  đây, sau đó là một điều nghèo nàn: phải là một số cách khác hơn điều này, phải là một số phần tiếp theo khác đối với điều này, đây không phải là tất cả. Không, có một quan điểm khác mà từ đó nhìn xem nó - có quan điểm thuộc thiên, nơi thiên đàng giải thích và sẽ cai trị tất cả mọi thứ.

Vâng, chúng ta hãy nhìn vào Moses. Thứ nhất, Môi-se và sự đào tạo của ông. Thứ hai, Israel dưới sự lãnh đạo của ông.

(1) Sự đào tạo Moses

(A) Sự nắm bắt cách tối thuợng

Chúng ta bắt đầu với chính ông và sự đào tạo của ông. Chúng ta không bắt đầu với ngày sinh của ông. Chúng tôi bắt đầu nơi mà chúng ta đọc về ông trong bức thư gửi cho người Hebrew-- Moses ở Ai Cập, và ở đây chúng ta một lần nữa bắt gặp một cái gì đó đã xuất hiện nhiều lần trong những bài suy gẫm nầy - đó là ý thức bẩm sinh về số phận. Bạn không thể thoát khỏi điều đó. Khi bạn giao tiếp với mục đích đầy đủ của Đức Chúa Trời và khi bạn đang đối phó với công việc, dịch vụ, chức vụ tiên phong liên quan đến điều đó, đó  luôn luôn là điểm mà tại đó bạn phải bắt đầu, và nó luôn luôn có ở đó – ý thức sâu xa về sự nắm bắt thần thuợng và tối thuợng cho một cái gì đó.

Đây là người đàn ông ở Ai Cập. Ông được bao quanh bởi tất cả những gì dân Ai Cập có, và sinh viên của lịch sử biết rằng vinh quang và quyến rũ của Ai Cập không phải là một điều nhỏ trong thời Moses. Ông đã được bao quanh bởi tất cả. Tác giả ở đây nói "những thú vui của Ai Cập". Thú vui của nó, các tiện nghi của nó, học vị của nó, giáo dục của nó: tất cả các đặc quyền của nó, ngay trong cung điện của nhà vua - tất cả mọi thứ đã được lệnh và sẵn dành cho Môi-se. Ông đã học được tất cả sự khôn ngoan của người Ai Cập "(Cv 7:22), và ông đã có tất cả các" thú vui "của Ai Cập trong tầm tay của mình. Đó là không là điều nhỏ. Bạn có nói rằng không có gì  vứt đi? Mọi sự của thế giới này thì hùng mạnh - nhưng ý nghĩa này về số phận đã làm cho nó thành không có gì. Mặc dù được hưởng tất cả, như ông có thể hưởng thụ nó, có một bóng tối trên sự vui hưởng của ông suốt thời gian, có một cái gì đó bên trong mà đã giữ ông ta không hài lòng với nó. Trong ông có một cảm giác bất mãn không ngừng nghỉ và không hài lòng, mà thực sự là một sự vận hành trong ông ta về tình trạng không sẵn lòng của Đức Chúa Trời hài lòng với bất cứ điều gì thiếu hụt mục đích đầy đủ của Ngài. Moses không thể giải thích hoặc định nghĩa sự thôi thúc kỳ lạ này, nhưng nó làm cho ông ta biết rằng 'tất cả' mọi sự của Ai Cập không có nghĩa là tất cả mọi sự của Đức Chúa Trời, và Ai Cập không bao giờ có thể đáp ứng được sự kêu gọi và sức kéo này từ trên cao và xa hơn nữa.

Bây giờ, đó không phải là cường điệu, và những người không chỉ là từ ngữ.. Đó là Kinh Thánh, và điều đó làm thử nghiệm. Đối với điều như vậy, được kêu gọi vào cách suy nghĩ đầy đủ của Đức Chúa Trời, tư tưởng cao nhất và tư tưởng tốt nhất của Ngài, nó sẽ là như thế. Thật không quan trọng cho những gì có thể có sự nổi tiếng, vị trí trong thế giới, thành công, phương tiện và nguồn lực - tất cả mọi thứ trong tầm tay: nếu chúng ta thực sự được kêu gọi theo mục đích của Ngài, chúng ta sẽ không ngừng nghỉ trong tất cả điều đó, không hài lòng, và cảm thấy, "Sau tất cả , nó có giá trị gì chứ? Có một cái gì đó nhiều hơn điều này. Kiểm tra trái tim của bạn bằng cách đó. Điều đó không có hư cấu, đó là thực tế.

Có thể thực tế đó nằm đằng sau bài đọc nầy hôm nay của bạn. Bạn có thể có nhiều điều trong thế giới này nếu bạn thích mở rộng mình ra cho nó. Bạn có thể có một con đường trên thế giới và các thú vui của nó, và những thứ khác, nếu bạn thực sự đã bước đi cho nó. Có, và có lẽ bạn có thể nhận được sự chấp nhận và vị trí ngay cả trong thế giới tôn giáo, nhưng với bạn nó đã trở thành cái thứ hai theo tỉ lệ. Có một cái gì đó trong bạn - bạn có thể không được định nghĩa về nó, có lẽ bạn không có thể viết xuống nó là những gì - nhưng bạn biết có cái gì đó, và trừ khi bạn khám phá ra rằng một cái gì đó, hãy đi đến một cái gì đó, cuộc sống sẽ là một sự thất vọng, vì nó là một sự nhạo báng trong tất cả mọi thứ khác. Nếu đó là sự thật trong trường hợp của bạn, nó là một điều rất kì diệu, nó là một điều rất đang hi vọng: trời đã bước xuống để nắm lấy bạn liên quan đến tất cả các ý nghĩa của nó. Tất nhiên, nếu bạn không có cảm thức này, bạn sẽ được hài lòng với tất cả các loại điều kém cỏi hơn điều đó, và bạn sẽ mở ra cho chúng. Tuy nhiên, hãy đánh dấu bạn, nếu bạn có thể được như vậy, nó là một bản cáo trạng rất khủng khiếp, vì nó có nghĩa là bằng cách nào đó, nơi bạn có liên quan, sự nắm hùng mạnh thuộc thiên đã thất bại.

 (B) Một sự khủng hoảng

Vì vậy, những điều bắt đầu với Moses thì ở trong thâm tâm, và điều bên trong đó dẫn đến một cuộc khủng hoảng nhất định, cuộc khủng hoảng về cái trần gian và cái thiên. Chúa có những cách tuyệt vời sản xuất cuộc khủng hoảng này. Bạn biết nó không luôn luôn được sản xuất và kết tủa d0 một số sự ngây ngất - nếu đó là những gì bạn đang theo đuổi-- vinh quang của ánh sáng và tầm nhìn tuyệt vời, làm ngây ngất hồn của bạn, một số kinh nghiệm tuyệt vời thuộc thiên. Không luôn luôn xảy ra như thế. Nó đã không xảy ra như xảy ra với Môi-se, cũng không phải với những người khác. Làm thế nào nó xảy ra? Ngày kia, ông đi ra ngoài và thấy một người Ai Cập đàn áp một người Hebrew, và cảm thức này về số phận đã chiếm hữu ông ta và chế ngự ông ta, và như vậy, rõ ràng với vóc dáng mạnh mẽ, ông đã nắm người Ai Cập và giết anh ta tại đó và sau đó. Đó là cuộc khủng hoảng kết tủa toàn bộ điều này. Đôi khi chúng ta thức tỉnh với cái thuộc thiên hoặc được mặt đối mặt với cái thuộc thiên bởi một số hành động phi pháp ghê rợn hay thất bại khủng khiếp, gần như ngay sau điều này, mọi thứ đã trở nên không đứng vững cho Moses trong lĩnh vực đó ở Ai Cập, và ông đã phải bỏ đi.

Nhưng những gì bên trong cuộc khủng hoảng, ý nghĩa của nó là gì, tại sao Đức Chúa Trời cho phép có nó? Moses có thể đã nói, 'Tại sao Chúa cho phép tôi làm điều đó? Tại sao Chúa, Đấng đã biết trước tôi từ trong sự biết trước của Ngài, Ngài đã kêu gọi tôi cho phụng vụ tuyệt vời của Ngài, lại để tôi làm cho một mớ hỗn độn của những thứ như thế? Tại sao Ngài để cho tôi vướng vào hành vi của riêng tôi trong một điều như giết người, có dấu vết giết người trên tay của tôi? - Tôi là người được  kêu gọi làm nhà giải phóng của dân Đức Chúa Trời! Tại sao Chúa cho phép điều đó? Và câu trả lời sẽ là: 'Đó không phải là cách mà trời làm những điều nầy, Moses ơi.’

 Đó là cách thế giới làm những việc đó, là cách xác thịt làm những điều đó. Đó không phải là cách thiên đường làm việc. Bạn, Moses, không bao giờ có thể đem ra một dân thuộc thiên vào một nơi thuộc thiên bằng các phương pháp và phương tiện trần thế. Hãy học điều đó một lần nữa và cho tất cả. Có thể dường như là một cách khủng khiếp khi đối phó với tình hình, nhưng điều đó  rõ ràng và đơn giản. Dân này, rằng bạn được lựa chọn trong sự biết trước của Đức Chúa Trời và các hành vi theo tối thượng quyền của Đức Chúa Trời và bởi cảm thức này về vận mệnh trong chính mình bạn để dẫn ra: dân này, được lựa chọn làm một dân thuộc thiên thì làm thế nào bạn có thể đưa họ đến mức độ thuộc thiên của cuộc sống nếu đó là mức độ cuộc sống của bạn?

Chúng tôi sẽ trở lại đó một lần nữa trong một phút. Trời can thiệp vào và nói với sự nhấn mạnh khủng khiếp, "Không, Moses ơi. Vũ khí xác thịt cho kết cuộc xác thịt, nhưng vũ khí không xác thịt cho kết cuộc thuộc linh, các phương cách trần thế cho những kết cuộc trần thế, nhưng không phải là cách trần thế cho những kết cuộc thuộc thiên. Trời đang cai trị ở đây và phải ghi nhận chính nó như thế này. Thật là một bài học cho cuộc sống! Một nền tảng là dường nào!”

Bây giờ bạn có thể không bao giờ là một kẻ giết người, nhưng tôi không có nghi ngờ rằng ít nhất một số người đọc những dòng này đã học được bài học rất sâu sắc của loại này: bạn không thể tiến lên với Đức Chúa Trời trên mức đó, bạn không thể thông qua với Đức Chúa Trời theo đường hướng đó, bạn không thể phục vụ Đức Chúa Trời trong mục đích thuộc thiên của Ngài bằng nhiều cách như vậy, trong sức mạnh của xác thịt. Điều đó là đúng với nguyên tắc. Trời sẽ không có ai trong số họ, trời đòi hỏi cuộc sống của riêng mình, bản chất riêng của mình. Đó là cuộc khủng hoảng của cái thuộc thiên và cái trần gian trong việc đào tạo của Moses.

(C) Bốn mươi năm nơi hoang dã

Và giai đoạn tiếp theo - nơi hoang dã, "phía sau sa mạc " cho bốn mươi năm tới. Ô, chắc chắn đây khôngcó chỗ đứng trong cuộc gia tể của Đức Chúa Trời! Có, sa mạc luôn luôn đại diện và biểu hiện một điều gì đó ở bất cứ nơi nào bạn tìm thấy chúng. Chúng biểu thị sự tự làm trống rỗng. Hãy suy nghĩ về điều đó. Bạn không có thể là một người rất quan trọng trong vùng hoang dã. Bạn không có thể là một người tự cung tự cấp trong vùng hoang dã. Bạn không có thể là một người tự tin trong đồng vắng. Vùng hoang dã dốc đổ tất cả mọi thứ đó trong bạn ra ngoài. Bạn không chỉ ở trong đồng vắng: nơi hoang dã đã vào trong bạn, cằn cỗi, hoang vu, không mang lại lợi nhuận, vô dụng. Và bạn không nghĩ rằng những điều đó đã vào Moses trong bốn mươi năm sao? Điều gì đang xảy ra?

Đây là mặt tiêu cực của sự đào tạo. Đó là việc hủy bỏ Ai Cập và cắt bỏ thế giới. Ai Cập thay cho sự tự cung tự cấp, Ai Cập luôn luôn đồng nghĩa với sự độc lập --và Ai Cập đã được dốc ra khỏi Moses, ông đã được làm trống không về linh và nguyên tắc của thế giới. Nó đã vào bên trong, và bây giờ nó đã được đưa ra ngoài, và chỉ điều gì trái với Ai Cập mới được đưa vào. Mặt tiêu cực nầy, như chúng ta đã gọi nó, là một phần không thể thiếu của các trường học của con đường thuộc thiên. Về mặt thuộc linh và bề trong, nó mang chúng ta đến nơi mà chúng ta thấy rõ ràng rằng không có bất cứ điều gì lợi nhuận trong chúng ta, nơi chúng ta không có thể sản xuất và hoàn thành một điều gì. Đó là vùng hoang dã. Đừng hiểu lầm hoặc không nhận ra điều đó. Nó đúng với cuộc sống, đúng với kinh nghiệm, và đúng với nguyên tắc thuộc thiên. Phòng trống đã được thực hiện trong chúng ta dành cho trời --vì không có chỗ cho trời trong chúng ta theo cách tự nhiên.

(D) Qua thử thách của sự giải phóng

Sau đó, điều tiếp theo sau là - Môi-se được đưa trở lại Ai Cập để chịu thử thách về sự giải phóng. Bây giờ đó là Chúa, không phải Moses. Bây giờ tất cả là Chúa, hoặc không có gì cả. Nhưng đó sẽ là Chúa. "Bây giờ ngươi hãy xem những điều Ta sẽ làm cho Pha-ra-ôn" (Xuất Hành 6:1). Đã có một ngày khi Moses nói: "Bây giờ bạn sẽ thấy những gì tôi sẽ làm ', và người Ai Cập cảm thấy trọng lượng của điều đó, và ngày tiếp theo là người Hebrew. Nhưng điều đó đã qua đi, và bây giờ Chúa nói, "Bây giờ ngươi hãy xem những điều Ta sẽ làm...". "Ta sẽ làm gì, bây giờ các nguoi đã dừng lại.” Vị trí được thay đổi, tất cả mọi thứ bây giờ trở thành có thể. Hiện đã có một quá trình chuyển đổi từ tiêu cực đến tích cực. Thử thách tuyệt vời của sự giải phóng của dân này bắt đầu.

Giai đoạn đầu tiên liên quan đến cây gậy và bàn tay. Exodus 4 - "có vật gì trong tay ngươi?" "Một cây gậy." Rất tốt, bởi cây gậy đó mọi việc sẽ được thực hiện. "Hãy đặt bàn tay ngươi vào lòng người." 'Lấy tay ra' - trắng và phung. "Hãy đặt tay ngươi vào lòng ngươi một lần nữa." "Lấy nó ra - sạch và toàn vẹn.”

Cây gậy

Cây gậy là gì? Bạn biết rằng cây gậy mà Moses sử dụng sau này là cây gậy của Aaron, cây gậy mà nứt mụt khi  kiểm tra chức tế lễ đã được thực hiện (Dân số 17). Mười hai cây gậy được dựng lên qua đêm, đại diện các bộ tộc. Trong buổi sáng có mười một cây gậy chết và một cây sống --một phù hiệu của một chức tế lễ sống. Và đừng quên: chức tế lễ liên hệ với sự thuộc linh. Họ sẽ phải đối phó với tất cả các vị thần của người Ai Cập. Chúng ô uế, chúng đang bị hư hoại, chúng gian ác, chúng là công ty của ma quỷ. Cần sức mạnh vĩ đại của chức tế lễ thánh thiện để đối phó với tình hình ô uế. Đây là cây gậy của lời thánh giá. Lời thập giá là một cây gậy hùng mạnh.

Vấn đề là ở đây - vấn đề đó ràng buộc với toàn bộ sự thử thách này? Đây là nó. Chúa đã nói, "người Ai Cập sẽ biết rằng Ta là Đức Giê-hô-va" (Xh 7: 5). Đó là vấn đề. Rất tốt sau đó, hãy bắt đầu áp dụng theo những cách thực tế bởi lời thập giá, lời của chức tế lễ sống.

Đầu tiên áp dụng nó cho tất cả lãnh vực thiên nhiên, của sự sáng tạo. "Ta, là Chúa, đã tạo ra" (Ê-sai 64:8). Chúa của Gô gô tha là Chúa của sự sáng tạo, và các ứng dụng đầu tiên của lời thập giá là trong lĩnh vực đó ở Ai Cập. Nhờ tiếp xúc Chúa của sự sáng tạo, thế giới của sinh vật sống bị đưa vào phán xét, vấn đề - "Ta là Chúa".

Ứng dụng thứ hai là cho bầu trời – vì Chúa đã dựng nên trời và trái đất - và các yếu tố, dưới lời thập giá , đều được đụng đến. Nếu bạn nhìn vào Gô gô tha, bạn sẽ thấy tất cả các tính năng này. Khi Ngài, Đấng tiên phong vĩ đại của cách thuộc thiên, đã đi lên thập giá, toàn bộ cõi sáng tạo đã bị ảnh hưởng. Trời và đất đã được vướng vào. Có một trận động đất lớn, và đã có "khắp xứ đều tối tăm cho đến giờ thứ chín". Cõi sáng tạo và các yếu tố đã chịu dưới tác động của Đấng là Lời trong thập giá.  Theo cách tiêu biểu, điều đó đã xảy ra ở Ai Cập.

Sau đó, thứ ba, đến ứng dụng vào địa ngục. Vũ khí lớn nhất của địa ngục là gì? Sự chết, "kẻ thù cuối cùng" (I Cor 15: 26) Sự chết không có bạn bè, sự chết là kẻ thù cuối cùng, và đó là phán xét cuối cùng của Ai Cập. Thành trì địa ngục đã bị phá vỡ, sức mạnh của sự chết đã được Chúa nắm lấy đưa đến sự giải phóng dân chúng. Đó là những gì Christ đã làm trong thập giá. Lời thánh giá là: địa ngục đã bị phá vỡ và sự chết đã bị nắm bắt và được thực hiện để phục vụ cho các kết cuộc của Đức Chúa Trời chứ không phải là gây hư hỏng cho họ. Tại Ai Cập, lời thập giá đã chạm vào con đầu lòng với cái chết, và địa ngục đã bị đốt bởi cái vòi riêng của nó, với cốt lõi của hữu thể  nó. Nhưng đó không phải là tất cả.

 Cùng một cây gậy đó đã lãnh đạo dân chúng bước ra, đem lại sự cứu chuộc khỏi Ai Cập và qua Biển Đỏ. "Còn ngươi hãy giơ gậy lên, đưa tay trên mặt biển, phân rẽ nước ra, thì dân Y-sơ-ra-ên sẽ xuống biển đi như trên đất cạn." (Xh 14:16). Lời thập giá là lời của sự sống chiến thắng trên sự chết. Sự chết được chế ngự, rồi sự sống và sự bất tử được đưa ra ánh sáng. Bởi phương tiện của lời thánh giá, thông qua thử thách tuyệt vời của sự giải phóng này, Moses được học tập một điều – rằng trời cai trị: thiên đường cai trị trong sáng tạo này, thiên đường cai trị trong thiên đàng,  thiên đường cai trị trong địa ngục, và trong các vương quốc của loài người, trời cai trị cho sự giải phóng tuyển dân. Tất cả điều này là câu chuyện sự can thiệp của thiên đàng.
Bạn tự hỏi tại sao điều này đã được sắp xếp như vậy. Nó đã không xảy ra cùng một lúc. Hiệu quả của cây gậy chỉ là một phần bắt đầu, nhưng đã chiếm được trong sức mạnh và quyền lực như nó cặp theo.
Có hai mặt về điều này. Một mặt, có tính chất tiến bộ của sự giáo dục này: đó là dần dần. Chúng tôi không nói đến tất cả mọi sự cùng một lúc để xem và biết toàn bộ sức mạnh của thiên đàng. Chúng ta tìm hiểu nó một chút tại một thời điểm. Nó được sắp xếp. Nó đi xa tại một thời gian, nó sẽ đi xa hơn sau này. Có phải chúng ta không học tập điều đó chăng? Chúng ta tìm hiểu nó theo những cách đơn giản - làm thế nào trời lớn hơn đất, hơn con người, hơn cõi tự nhiên, hơn kẻ thù. Chúng ta đang học tập, từng bước, nhiều hơn và nhiều hơn nữa về ý nghĩa của địa vị thống trị to lớn vô hạn của trời.

Nhưng có phía bên kia. Bởi phương tiện dần dần này, Đức Chúa Trời kéo các lực lượng đối lập ra, từng bước mở rộng chúng. "Ta sẽ làm cứng lòng của Pharaoh." "Ta sẽ làm cứng trái tim của Pharaoh." "Ta sẽ cứng lại trái tim của Pharaoh." "Pharaoh sẽ cứng trái tim của mình." Đức Chúa Trời có thể đã xóa sổ ông trong một cơn đột quỵ, nhưng Ngài sẽ mở rộng ông ta đến giới hạn tối đa của mình. Sức mạnh của thế giới này sẽ được kéo ra mức độ đầy đủ để đáp ứng năng lượng vô tận của thiên đàng, và sau đó tính ưu việt của trời sẽ là một điều rất đơn giản, sau tất cả mọi sự.

Chúng ta đã thường xuyên nói điều này, và đó là sự thật. Mặc dù chúng ta không thể nắm bắt được nó hay nhìn thấy nó hoặc tính toán nó, sự thật là "quyền năng mà hành động trong chúng ta" là "sự cực kỳ vĩ đại của quyền năng Ngài" (Êphêsô 3:20, 1:19). Chúng ta không biết, chúng ta không thể đo lường, sự mênh mông của các lực lượng chống lại một hồn được cứu, sự mênh mông của các lực lượng được thiết lập chống lại mục đích của Đức Chúa Trời cho dân Ngài. Chúng ta biết một chút và chúng ta sẽ biết nhiều hơn và nhiều hơn nữa khi chúng ta tiến lên, nhưng khi có chép "sự cực kì vĩ đại của quyền năng Ngài", đó không chỉ là ngôn ngữ: đó là một nỗ lực – không chỉ một nỗ lực --bằng phương tiện của ngôn ngữ, so sánh tột bực, bởi ngôn ngữ mà tất cả con người có thể nói --để đi đến thực tế. " biết quyền năng Ngài quá đỗi lớn lao đối với chúng ta là những kẻ tin là dường nào, y theo sự vận hành của đại năng do lực lượng của Ngài, mà Ngài đã vận hành trong Đấng Christ, khi khiến Đấng ấy từ kẻ chết sống lại, và làm cho ngồi bên hữu mình tại trên trời," (Êph.1:19-20). Quyền năng đó hướng về chúng ta.

Có một cái gì đó kinh khủng ở đây. Đó là tính ưu việt của thiên đường hơn cả toàn bộ tình trạng này để mang một dân ra ngoài và mang một dân tộc vượt qua. Chúng ta đang ở trường học đó. Moses ở trong trường học đó. Ông đã được đưa qua thử thách đó để ông ta có thể dần dần, nhưng khá ổn định và chắc chắn, nhận ra rằng tất cả là ở đây, tại Ai Cập, tất cả mọi sự Pharaoh đại diện, sẽ được vắt cạn đến giọt cuối cùng trong sức sống của nó và được đặt vào sự chết cuối cùng -- tất cả của nó. Moses đôi khi hiểu được. Đôi khi ông trở lại từ những thách thức thất vọng. Ông cảm thấy, "Chúng tôi chưa được đến đó, còn một cái gì đó là cần thiết '. Chúa nói, 'Đúng, chúng ta sẽ có một cái gì đó nhiều hơn'. Chúa dẫn ông ta vào trong sự giáo dục của mình, ông đã dần dần đến chỗ thấy cách chi tiết và nhiều hơn nữa. Bạn không nghĩ rằng, nếu Đức Chúa Trời đã làm tất cả mọi thứ cùng một lúc, trong một hành động, chúng ta bỏ mất một cái gì đó, chúng ta sẽ tiếp lấy nó cho tất cả các cấp, không có nghĩa là quá nhiều cho chúng ta, nó sẽ chỉ là một phép lạ của quá khứ hay sao? Và trong suốt cuộc đời của chúng ta, Đức Chúa Trời đang mở rộng các lực lượng chống lại chúng ta để chứng minh rằng các lực lượng của Ngài vẫn ở cấp trên. Nó là một sự học hỏi lâu dài, nhưng đó là cách của các mục đích thuộc thiên.

Bàn tay

Từ cây gậy đến bàn tay. "Hãy đặt tay ngươi vào lòng." Bàn tay nào? Đó là bàn tay đã bị ám sát người Ai Cập, bàn tay vấy máu, bàn tay của sức mạnh tự nhiên, bàn tay của sự tự cung tự cấp, bàn tay đó đại diện cho Moses cũ và sự thất bại của ông, thất bại dưới năng lượng và sự điều khiển theo ý muốn riêng của mình. "Đặt bàn tay đó vào lòng”. Moses ơi, có gì trong lòng của ngươi? Đó là những gì của ngươi. Ngươi có nghĩ rằng ngươi có thể vận dụng cây gậy của Đức Chúa Trời sao? Ngươi có nghĩ rằng nó có thể mang lại uy quyền thuộc thiên sao? Ồ không, bàn tay đó phải được làm sạch trước khi ngươi có thể vận dụng cây gậy đó. Tấm lòng đó phải được tẩy sạch, mà vết bẩn phải được loại bỏ, tất cả những năng lượng tự mình và sự tự cung tự cấp phải được cắt bỏ. Moses ơi, bàn tay bệnh phung đó là những gì ngươi giống như vậy trong chính mình ngươi.

Có phải chúng ta không phát hiện điều đó? Tấm lòng tôi như thế nào? Chúng tôi đang như thế nào? Giống y như thế. Chúng ta càng biết và nhìn thấy bản thân mình, nó cũng giống như bệnh phong. Tuy nhiên, chúc tụng Đức Chúa Trời, có sự làm sạch. Đối với Moses, có một hành động làm sạch thần thượng. Trong khoảnh khắc đó, tất cả các ý nghĩa của thập giá, lời của thập giá, có hiệu lực trong cuộc sống của Môi-se - tất nhiên trong sự tiêu biểu, trong hình thể. Và bây giờ có một bàn tay làm sạch, có nghĩa là, một trái tim được cắt bì, đời sống nội tâm tách ra khỏi sức mạnh và sự tự túc xác thịt, tất cả đều có thể tiếp lấy được từ lời của thập giá, lời của thẩm quyền. Nó phải được như thế. Chúng ta không có quyền lực trong lĩnh vực của các vị thần của người Ai Cập, những lực lượng thuộc linh đó đang thúc đẩy thế giới này, không có thẩm quyền gì trên cả triều đình đó, không có hy vọng áp đảo sức mạnh đó, trừ khi một cái gì đó đã xảy ra cho sự giải thoát của chính chúng ta ra khỏi sức mạnh chúng ta, sự đầy đủ của chúng ta, trái tim của chúng ta.

 (2) Israel dưới sự lãnh đạo của Moses

Sau đó, có giai đoạn, rất rộng lớn mà tôi hầu như không dám chạm vào nó vào lúc này - Israel ở dưới sự lãnh đạo của Moses. Đó là một vấn đề lâu dài sẽ kéo ra cái thuộc thiên và cái trần gian. Tất cả những bốn mươi năm của dân tộc trong vùng hoang dã chỉ là-- vấn đề cái thuộc thiên và cái trần gian chiến đấu với nhau. Họ đã được phơi bày để làm một dân thuộc thiên, có tất cả các nguồn tài nguyên của họ, tất cả các hỗ trợ và sự trợ giúp của họ, từ trời, ở trong thế giới này nhưng không thuộc về nó. Nếu bao giờ điều đó là sự thật - ở trong thế giới và không phải của nó  - nó là sự thật nơi hoang dã.

Tư tưởng thần thượng là việc tạo ra một địa điểm lớn cho trời. Có một nơi rộng rãi cho thiên đường trong nơi hoang dã đó. Tất cả mọi thứ từ phía thần thượng phải là thuộc thiên. Dân chúng đã được cấu tạo trên các nguyên tắc thuộc thiên. Môi-se lên núi để đảm bảo những nguyên tắc thuộc thiên cho việc cấu thành của dân tộc. Tất cả đều đến từ trời. Toàn bộ mối quan hệ của họ với Đức Chúa Trời trong sa mạc, như đã được tập trung trong nhà tạm, đã từ trời mà đến: đó là các mô hình được bày tỏ trên núi. Nó thuộc thiên, không có gì được để lại cho con người và sự phán xét của anh ta tất cả.

Việc đi đường của họ từ ngày này sang ngày khác đều do phương tiện của trụ mây và trụ lửa thuộc thiên. Tất cả đều thuộc thiên. Đã có tình trạng chiến tranh nào, cũng thuộc thiên: Moses đứng trên đỉnh đồi, với hai bàn tay giơ lên, trận chiến diễn ra trong thung lũng. Thiên đường chỉ đạo cuộc chiến tranh này: nó là chiến tranh thuộc thiên. Tất cả mọi người học ý nghĩa của cách thuộc thiên, trong mọi khía cạnh.

Nhưng họ không học được những bài học. Họ sẽ đi xuống trái đất, họ sẽ từ chối cái thuộc thiên. Điều đó quá khó, nó quá khó khăn cho xác thịt, thật không quá chắc chắn. Đó là sự phụ thuộc như vậy, nó là sự bất lực như vậy khi quan tâm đến bản ngã. Họ không thể tự giúp mình --và chúng ta muốn giúp đỡ mình trong nghiệp vụ nầy. Tất cả mọi sự đều rất thuộc thiên. Nhưng điều đó rất thiết thật. Những người không biết bất cứ điều gì về nó biết rằng những điều thuộc thiên là thiết thực nhất, những điều thuộc linh thực tế hơn những thứ khác. Nhưng họ sẽ không muốn có cách thuộc thiên, họ muốn cái trần thế, và họ bác bỏ tất cả và bỏ mạng trên trái đất, nơi hoang dã.

Joshua và Caleb đã tiếp lấy tất cả những bài học trong trường học của Moses và của Israel vào trong bản thân mình. Họ đã học được những bài học đó, họ đã nắm bắt lẽ thật thuộc thiên, và họ đã đem thế hệ tiếp theo vượt qua --một thế hệ thuộc thiên.

Vâng, tất cả có thể được coi là lịch sử, như những gì trong Kinh Thánh: nhưng tôi chắc chắn rằng, nhiều bạn đang đọc lịch sử của riêng bạn. Há không đúng sự thật về nguyên tắc với những gì chúng ta đang đi qua, những gì Đức Chúa Trời đang làm với chúng ta - đánh bại chúng ta, gây hoang mang cho chúng ta, đưa chúng ta đến một kết thúc, đến một sự trống rỗng và bất lực hay sao? Và do một vài quyền lực hùng mạnh mà chúng ta không cảm thấy, trong đó chúng ta không có ý thức, chúng ta sẽ tiến tới'--chúng tôi đang được rút ra và soạn thảo. Đó là câu chuyện của rất nhiều người còn sống sót, khi nó sẽ có vẻ  tất cả mọi người đã ra đi: - rằng chúng ta đang bị mất, chúng ta đã thất bại, bị phá vỡ, thất vọng Chúa, có thể là không có tương lai.

Nhưng có một tương lai. Chúng ta đã tiếp tục. Có một cái gì đó từ bên ngoài mà luôn luôn nắm chúng ta tiến tới, và nó có thể là ngày hôm nay khi trái tim của chúng ta được đặt trên những gì là của Đức Chúa Trời hơn bao giờ hết. Và tại sao vậy? Không phải vì chúng ta đã thành công hơn, không phải vì chúng ta ít thất bại và yếu đuối. Không, đúng ra chúng ta đã học được bài học sự yếu đuối của mình. Chúng ta biết ngày hôm nay, tốt hơn chúng ta từng biết, rằng "trong tôi, đó là, trong xác thịt của tôi, không có điều tốt" (Rôma 7: 18) - và ngày hôm nay Chúa có điểm tựa trên chúng ta mạnh hơn bao giờ hết. Điều này là gì? Đây là một huyền nhiệm. Ồ, cảm ơn Đức Chúa Trời, đó là sự thật! Cảm ơn Chúa cho ân sủng tối thượng của Ngài! Đây là những bằng chứng rằng Ngài đã kêu gọi chúng ta với một sự kêu gọi tuyệt vời và rằng Ngài sẽ không được hài lòng cho đến khi Ngài đã mang chúng ta vào sự kết thúc đầy đủ của Ngài. Nguyện chúng ta bước theo, với bất cứ giá nào phải trả.
 T. Austin-Sparks