Thứ Sáu, 7 tháng 6, 2013

Từ vùng hoang dã đến miền đất tốt lành--2

Vùng hoang dã


 Phục. 1:2-3” Từ Hô-rếp tới Ca-đe-Ba-nê-a, bởi đường núi Sê-i-rơ, đi mười một ngày đường. 3 Nhằm năm bốn mươi, ngày mồng một tháng mười một, Môi-se nói cùng dân Y-sơ-ra-ên mọi điều mà Đức Giê-hô-va đã biểu người phải nói cùng họ”

Phục  8:2,” Hãy nhớ trọn con đường nơi đồng vắng mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi đã dẫn ngươi đi trong bốn mươi năm nầy, để hạ ngươi xuống và thử ngươi, đặng biết điều có ở trong lòng ngươi, hoặc ngươi có gìn giữ những điều răn của Ngài hay chăng.”.


Trong bài suy gẫm trước của chúng ta, chúng ta đã gần như hoàn toàn về mặt tiêu cực của vấn đề này, cụ thể là, khoảng cách đó là sự khác biệt giữa chúng ta và Đấng Christ. Bốn mươi năm đã được thực hiện khi chỉ cần mười một ngày là cần thiết theo quan điểm của Đức Chúa Trời, bởi vì có khoảng cách rộng lớn nằm giữa những gì chúng ta là, thậm chí là dân của Chúa, trong chính mình, và những gì Chúa là. Khoảng rộng của vùng hoang dã được giới hạn, như chúng ta biết, ở cả hai đầu bằng cái chết, bởi Biển Đỏ và của Jordan cách riêng biệt. Đó là một không gian bị nhốt trong cái chết, và, từ một quan điểm, đó là nơi trong đời sống dân của Chúa, nơi mà cái chết đã được áp dụng và thực hiện để hoạt động.

Bây giờ chúng ta đụng đến lời ghi chú và phương diện tích cực hơn của vấn đề. Đúng là một trong những bài học lớn trong đời sống dân của Chúa, là tình trạng khác biệt, sự khác biệt hoàn toàn của Đấng Christ với những gì họ có, một bài học phải được học trong mọi khía cạnh và theo hướng xóa bỏ, tàn phá chúng ta cách lớn lao. Nhưng Chúa đang theo đuổi điều gì? Kết quả tích cực của nó là gì trong tất cả tâm trí và ý chí của Chúa? Những gì có kết quả từ bốn mươi năm, hoặc những gì đã xuất phát từ tập thể này của dân Chúa? Vào cuối bốn mươi năm của cuộc hành trình hoang dã này, chúng ta thực sự có những gì trong tay, khi lưu tâm đến tập thể và cuộc hành trình đặc biệt này cho đến nay? 

Chúng ta chỉ có hai con người trong tay vào lúc cuối cùng, Giô-suê và Ca-lép. Chúng ta biết rằng thế hệ khác bước đến, nhưng đó là chuyện khác. Liên quan đến thế hệ đặc biệt này, tất cả những gì chúng ta có lúc cuối cùng là hai con người, nhưng hai con người lạ lùng biết bao! Hai con người đó, một trong họ có lẽ đặc biệt, đại diện và thể hiện tất cả những gì có được. Tương lai tùy thuộc trên họ. Lợi ích của Chúa cho dân Ngài bị ràng buộc với họ. Và họ là bông trái của trường học trong vùng hoang dã này.

Nhu cần của Chúa về những người nam và nữ có tầm vóc
Nhưng chúng ta hãy đến với nó ngay lập tức, mà không cần bất kỳ sự chậm trễ hơn nữa hoặc đi vòng quanh. Chúa theo đuổi điều gì? Gần đây điều này đến với tôi với sức mạnh rất thực tế trong một thời gian khó ở, và khi dường như tất cả mọi thứ ở bên ngoài đã được thu hẹp và các triển vọng cho bất cứ điều gì rất nhiều cho Chúa dường như rất hạn chế. Tôi đã được thúc đẩy rất nhiều đến với Chúa về toàn bộ tình hình, tìm hiểu rất nghiêm túc những gì có ngụ ý tất cả và những gì Chúa đã thực sự theo đuổi, và tôi có thể nói với bạn rằng nó đến với tôi, trong cách là những điều  nên có ngay bây giờ và một lần nữa trong cuộc đời, như thông điệp riêng của Chúa trong lòng, nó lên tới điều này:

"Những gì Ta đang theo đuổi vào thời điểm này là những con người nam và người nữ có tầm vóc thuộc linh, Ta sẽ cần đến họ". Đó là cách nó đến với tôi bằng sức mạnh tuyệt vời. Khi lời nói như vậy xảy ra, nó như một cái gì đó đã được viết bên trong, và bạn biết khi nào bạn nhận được một cái gì đó như thế từ Chúa, đó là sự sống, đó là sự cứu rỗi, đó là sự tuôn đổ. Và vì vậy, có một cảm giác mới về ý nghĩa, ý nghĩa thực sự, trong mọi sự vật. Người nam và người nữ tầm vóc thuộc linh - Ta cần đến họ!

Toàn bộ công việc này trong vùng hoang dã trải bốn mươi năm đã được tìm thấy trong hai con người. Bạn có thể nói, đó là một vấn đề nghèo nàn. Khi bạn không nhận ra giá trị của những con người đó và bao nhiêu người về sau đó đã nợ tất cả mọi thứ với tầm vóc thuộc linh  của hai con người đó.

Bạn tiếp tục trong Lời Chúa và bạn thấy rằng thực tế đó đến một lần nữa và một lần nữa. Bạn đi đến 1 Sử. 21, và bạn biết những gì bạn có ở đó. David ở trong vùng hoang dã. Tất cả những gì theo cách công khai là của Chúa, là ở trong tay của một con người mà đã được chọn-- sự đại diện. Sau-lơ giữ vị trí công cộng, nhưng ông là người được lựa chọn, và ông là hiện thân của tất cả mọi thứ mà là con người, con người trong những việc của Đức Chúa Trời. Nhưng người được xức dầu của Đức Chúa Trời ở đó bên ngoài trong thời gian hiện hữu, và ông (David) đang ở trong vùng hoang dã. Trong chương đó bạn có ba sự ly khai đối với David. Có sự ly khai đối với Ziklag, sự ly khai với đồn lũy hoặc hang động, và sự ly khai đối với Hebron, và nếu bạn xem kỹ bạn sẽ thấy rằng những chỗ đó đã ly khai với David trong mỗi trường hợp được mô tả như những con người đã có thể vận dụng thanh kiếm và giáo, những con người đã có thể xếp hàng và lãnh đạo. Họ thuộc loại đó, cuối cùng đã đến với David tại Hebron chuyển dời vương quốc và làm cho Ða-vít làm vua trên cả Israel, và đây là những người cần thiết khi vương quốc đã được chuyển đổi. 

Khi David lên ngôi, ông cần những con người có tầm vóc cho sự cấu thành vương quốc, để giúp vương quốc tiến tới. Những con người tầm cỡ đã được tìm thấy trong vùng hoang dã. Họ đã đến với ông, không phải khi tất cả mọi sự đã diễn ra tốt đẹp, khi có bất kỳ lời mời gọi xác thịt, khi đến với ông sẽ có nghĩa là nổi tiếng, có ảnh hưởng trên thế giới. Không, tất cả mọi thứ đều đã ngược lại. Họ phải rời lĩnh vực đó và đi ra đến nơi mà tất cả mọi thứ là chịu mang tiếng xấu, bị từ chối, dưới sự tẩy chay, làm kẻ thù của tôn giáo công cộng, là điều được thành lập, công nhận và nhìn nhận, để bước ra và bị trắc nghiệm chung với David trong vùng hoang dã, những con người có tầm vóc mà ông ta sẽ cần trong một ngày sắp tới.

Chúng ta không cần theo nguyên tắc thông qua. Bạn biết rằng nó thường xảy ra như vậy. Chúa tìm thấy tập thể nhỏ, nói chung, giữa dân của Ngài và mang họ vào trường học khó khăn của một vùng hoang dã thuộc linh, gia tăng lượng thuộc linh của họ trong ánh sáng của một nhu cầu sắp đến. Chúng ta, tôi nghĩ rằng, không phải sai lầm và sai lạc khi nói rằng Chúa không đưa ra nhiều lời khuyến khích trong những ngày này đối với các phong trào quần chúng và các nỗ lực lớn lao và các hoạt động trong cơ đốc giáo. Đó không phải là đường hướng của Ngài vào lúc này. Nhiều người thành thật có gánh nặng với nhu cầu đang căng thẳng sau khi có một cái gì đó như thế, một phong trào lớn giữa các cơ đốc nhân và trên thế giới, nhưng Chúa vẫn chưa đặt con dấu của Ngài cho bất cứ điều gì như thế trong bất kỳ cách rất thực tế nào. Ngài không làm việc đó ngay bây giờ.

Nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta chỉ đúng khi nói rằng Chúa rất mạnh mẽ chiếm đóng theo  cách bên trong, ẩn giấu, cách bí mật với nhiều con cái của Ngài theo hướng kỷ luật sâu sắc và thử nghiệm. Tôi không nghĩ có bất kỳ nghi ngờ gì về điều đó. Đây là thời điểm mà công việc của Đức Chúa Trời được ẩn giấu rất nhiều, và là một loại rất mãnh liệt, với một tập thể bên trong tập thể chính của dân cơ đốc. Không phải tất cả mọi người cơ đốc nhân đang đi cùng một cách, nhưng có những người như vậy. Để đảm bảo những  người nam và người nữ có tầm vóc thuộc linh trong ánh sáng của một nhu cầu sắp đến - mà dường như đối với tôi, đều được giải thích.

Chúng ta không biết nhu cần đó là những gì. Thật vô ích khi cố gắng dự báo, định hình cho tương lai. Tất cả các loại sự việc đều có thể và có thể xảy ra. Không khó để tưởng tượng - mặc dù tôi nghĩ rằng nó ngoài sức tưởng tượng, chỉ là trí tưởng tượng suông- đó là nỗi kinh hoàng của hòa bình sẽ lớn hơn so với nỗi kinh hoàng của chiến tranh. Bạn có thể nói, đó là lời nói mạnh mẽ. Tôi đã sử dụng một từ ngữ mạnh mẽ - kinh dị - nhưng tôi không nghĩ rằng nó quá mạnh, tôi không nghĩ rằng nó là từ  ngữ sai. Có lẽ những khó khăn, đau khổ và thử nghiệm của hòa bình sẽ rất lớn hơn nhiều so với các cuộc chiến tranh. Chúng ta không biết. Tôi nói thật là vô ích để cố gắng dự đoán tương lai, nhưng có các triển vọng như vậy, và nếu đó là như vậy, một nhu cầu rất lớn sẽ tồn tại cách thuộc linh. Mọi thứ sẽ không dễ dàng cho một thời gian dài, chúng sẽ rất khó khăn, khó nhọc, chặt chẽ, có lẽ nghiêm khắc. Một nhu cầu sẽ phát sinh, và nhu cầu mà chỉ được đáp ứng bởi những người biết Chúa một cách đặc biệt, những người đã chứng minh và đến chỗ nhận biết Chúa trong đồng vắng, một vùng hoang dã thuộc linh.

David trong đồng văng


Mức lượng mà Chúa tìm kiếm
Tầm cỡ này mà chúng ta đã nói là gì? Vâng, nếu bạn điều tra cuộc sống của Israel trong bốn mươi năm, bạn có thể nhìn thấy một cái gì đó về ý nghĩa của nó. Ví dụ, hãy tiếp lấy nó, từ quan điểm của các phản ứng, phản ứng với các tình huống mà trong đó Chúa đem họ đến. Chúa đã nói, Ta dẫn các ngươi bốn mươi năm trong sa mạc để chứng minh ngươi, thử ngươi, để biết những gì ở trong lòng ngươi. Thực sự những lời đó có ý nghĩa nhiều hơn thế, để làm cho ngươi biết những gì trong lòng ngươi, để đưa nó ra ánh sáng. Không phải là Chúa không biết tấm lòng của họ. Ngài đã biết trước khi thử thách được áp dụng, nhưng Ngài đặt họ vào một tình huống để phô bày nó ra, để làm cho nó biểu hiện. "Đó là tấm lòng ngươi"! Điều đó có thể được tuyên bố như vậy, để làm biểu hiện những phản ứng tự nhiên của họ đối với tình huống.

Hôm nay tình hình là một tình hình thiếu bánh mì, hoặc ngày mai thiếu nước, lúc khác có một tình huống khác, và rất nhiều khó khăn, thử thách, phát sinh trên đường đi từ các loại khác nhau. Phản ứng là gì? Không có gì sai với một phản ứng đó, là bối rối. Không có gì sai với một phản ứng mà cảm thấy sự căng thẳng với các sự vật. Không có gì sai với một phản ứng khi nói, tôi không biết Chúa có ngụ ý những gì trong điều này, tôi không biết những gì Chúa đang làm với tôi, tôi đang hoang mang! Không có gì sai với một phản ứng như vậy cả. Nhưng những gì thực sự xảy ra là họ đã cay đắng chống lại Chúa. 

Cách diễn tả của Tân Ước là, họ làm cứng lòng của mình trong ngày thử thách (Heb. 3:8). Họ đã cay đắng, họ tự cho phép mình được trở nên chua chát khi chịu thử nghiệm, họ xoay tấm lòng mình chống lại Chúa. Họ làm mất mối quan tâm của họ đối với những gì thuộc về Chúa. Con đường rất khó khăn, rất khó nhọc, nhưng hiệu quả mà họ cho phép những khó khăn đè nặng trên họ là như vậy - Ồ, nếu Chúa không vui lòng tôi, tôi không quan tâm tới các vấn đề của Ngài, nếu Chúa không làm những gì tôi muốn Ngài làm, tốt, tôi chỉ cần đi để mà đi! Đó là một trạng thái theo thiên nhiên, một trạng thái của tấm lòng con người. Nó là một giải thích sai lạc về cách của Chúa, các sự xứ lý và kinh nghiệm của Chúa. Loại như vậy có thể kéo lê cho đến khi tấm lòng trở nên chai đá và sự sống bị mất hoàn toàn như một điều tích cực cho Chúa.

Linh của ân sủng sản xuất một loại phản ứng khác. Nó không tiếp lấy sự đau buốt trong những thử nghiệm, nó không ngăn cản các thử nghiệm là một thử nghiệm và lửa là lủa, nó không làm cho chúng ta không nhạy cảm với những khó khăn, nhưng Linh của ân sủng, Linh của đức tin, nói, Vâng, đó là khó nhọc, rất khó khăn, Chúa không làm những gì tôi mong đợi, những gì tôi muốn, Ngài đang làm điều ngược lại, và trong mọi cách Ngài đang dốc cạn tôi và phá vỡ tôi, và giữ lại những gì tôi thích trong tấm lòng, nhưng Ngài biết những gì Ngài đang làm. "Ngài biết con đường mà tôi đi, khi Ngài đã thử rèn tôi, tôi sẽ ra như vàng." (Gióp 23:10). Ngài biết! Và, anh em yêu quý ơi, đó là tầm vóc, đó là mức lượng, đó là dự tăng trưởng, mà câu trả lời vì sao Giô-suê và Ca-lép có tấm lòng đã không quay trở lại, nhưng hoàn toàn theo Chúa.

Ô, tôi biết điều này không phải là một từ ngữ khó khăn, và nó không được nói cách gay gắt gì cả. Không có ai trong chúng ta đã không bị theo cách này. Chúng ta có tất cả các lời thú tội đã không hài lòng về phản ứng của chúng ta đối với đối xử của Chúa. Có thể có một số người ở đây đã bị mất ngọn lửa, sự ấm áp, những người đã mất nhiệt thành, những người cho đi, người không quan tâm đến lợi ích của Chúa rất nhiều như họ đang quan tâm, bởi vì Chúa đã không đưa họ đi lên theo hướng những ham muốn riêng, kỳ vọng và tham vọng của họ, nhưng đã phá hỏng họ tất cả một lần nữa và một lần nữa. Nếu bạn đang ở đó, tôi muốn bạn với tôi cố gắng nhận ra mức độ nghiêm trọng của cuộc khủng hoảng về vị trí đó.

Bạn thân của tôi ơi, bạn có thể là bất cứ ai, nếu bạn đang ở trong trạng thái nguy hiểm hoặc đặc biệt ngay bây giờ, nhu cần sắp tới là sức mạnh mời gọi bạn có thể đứng lên và tìm cách tin cậy Chúa trong ngày đen tối của bạn theo một cách mới khi bạn không thể hiểu được, có niềm tin vào Ngài trong thời gian này khi bạn cảm thấy rằng, cho đến nay đường lối của Ngài mà bạn đang quan tâm, chúng được tính toán để phá hoại tất cả sự tự tin. Chúa có một nhu cầu đó là sắp dấy lên, và Ngài sẽ cần những con người nam và người nữ có mức lượng, tầm vóc, và Ngài đã cố gắng để làm cho bạn như vậy trong ánh sáng của nhu cầu sắp tới.

Tôi tin rằng các nguồn tài nguyên cơ đốc bình thường và đời sống cơ đốc nhân và các mức lượng cơ đốc hôm nay sẽ không đáp ứng nhu cầu về một ngày mai gần. Nó đã thất bại. Các nhà lãnh đạo, nếu họ trung thực và thú nhận nó - và một số đã làm như vậy - có thể nói: chúng ta đang thất bại, phương pháp của chúng ta đã không thành công, chúng ta không đáp ứng tình hình, nhu cầu vượt xa chúng ta, chúng ta đã không có được những gì đang đòi hỏi!  Nhiều hay ít, người có trách nhiệm ngày hôm nay công nhận như vậy, và có rất nhiều người nhận thức sâu sắc nhu cầu đó, nhưng họ không biết phải làm gì, xoay qua đâu, có cách nào để nhìn: vì vậy họ chỉ phải ở lại nơi họ đang ở. Nếu họ biết nơi để tìm thấy những gì họ cảm nhận là cần thiết, họ sẽ có mặt ở đó.  Đức Chúa Trời có kể đến điều đó không? Ngài không đúng như lời của Ngài là, "Phước cho những kẻ đói khát sự công bình, vì họ sẽ được no đủ" sao? Có phải Ngài sẽ không làm thỏa mãn hồn đói khát sao? Đang có nhu cầu thực sự, và Chúa  không quan tâm đến sao?

Nhưng cách của Chúa không phải là  đáp ứng nó trực tiếp từ thiên đường.  Ngài cần bạn, Ngài cần tôi, nhưng chúng ta phải có cái gì đó để cung cấp cho. Chúng ta là "người quản gia của ân sủng đa dạng của Đức Chúa Trời."  Và một người quản lý là gì? Một người quản lý là một trong những người hiểu biết những gì Chúa của ông có, có một lối vào chỗ đó, có quyền trên điều đó, và biết những gì phải mang ra cho các trường hợp cụ thể: một người quản lý, một người có hiểu biết và có tài nguyên. Chúa đang cần những người quản lý, Ngài muốn tạo ra các người quản lý, và đó là những gì Ngài đang cố gắng để làm với nhiều người ngày nay. Ngài đã cắt đứt một phần lớn những điều tốt. Không có gì sai với điều tốt, nhưng điều tốt là kẻ thù của điều tốt nhất, nó đã được cắt bỏ. Nếu bạn ở đó, tôi muốn bạn nhận biết tính nghiêm trọng của biến động trong địa vị đó.


Chúng ta phải được tách ra với một cái gì đó. Chúng ta sẽ không xét đoán bất cứ ai mà có thể vẫn còn ở trong những điều mà chúng ta cảm thấy chúng ta phải bỏ lại phía sau. Chúng ta tạ ơn Chúa vì mọi mức lượng chúng ta có trong Ngài, dù còn hạn chế. Nhưng trong tối thượng quyền của Ngài, Chúa đang làm việc như để để đối phó với một dân trong ánh sáng của một nhu cầu lớn hơn, và đó là thông điệp của Ngài cho chúng ta ngày hôm nay. Tôi có ít nghi ngờ về sự thật của điều đó hơn bất cứ thứ gì khác. Nếu tôi đang nói nhân danh Chúa về tất cả, đó là lời của Ngài cho bạn. Nhu cầu đang phát triển, nó tồn tại, và nó đang biểu hiện, và vì điều nầy-- một sự quản lý là cần thiết, những con người  nam và nữ có tầm cỡ, các Joshuah và các Caleb, và như những người bước ra cho Đa-vít, những người như vậy đã hoàn toàn theo Chúa.

Thử nghiệm ngụ ý sản xuất trử lượng,
Vâng, phản ứng của chúng ta đối với các sự xử lý của Chúa với chúng ta là gì? Chúng ta có ít quan tâm hơn những gì chúng ta đã một lần quan tâm chăng? Nếu chúng ta trở nên nóng nảy, cáu kỉnh, không hài lòng với Chúa, hay bất cứ điều gì như thế, chứng minh một cách chắc chắn rằng chúng ta có các lưu tâm của chính mình: tự nhiên là trong điều này, tất cả không phải của Chúa. Và do đó, nó đã được vạch trần, chúng ta phải biết những gì ở trong lòng chúng ta.

Nhưng có hai cách, bạn nhìn thấy, thậm chí đến nơi mà nó không quan trọng đối với chúng ta về những gì xảy ra với chúng ta. Theo thử nghiệm, chúng ta có thể đến chỗ bị phá đổ lâu dài, khiến ta nói rằng, Chúa không quan tâm, không nghe, ô, không quan trọng, nếu Chúa không quan tâm đến, tôi sẽ cho nó ra đi! Chúng ta có thể buông ra như thế, nóng nảy, thất vọng, trở nên chua chát khi bị thử nghiệm và nghịch cảnh: điều đó không quan trọng, chúng ta không còn quan tâm. Đó là một vị trí, và bạn sẽ thừa nhận rằng điều đó không đúng, có cái gì đó sai lầm với điều đó.

Nhưng có những vị trí khác. Nó không có vấn đề gì xảy ra với tôi, nó không có vấn đề gì khi điều gì đó xảy ra đối với lợi ích của tôi,—hoặc tôi được sử dụng hay không trong điều mà Chúa muốn làm, thì không quan hệ gì cả: tất cả những vấn đề là Chúa được điều Ngài đang theo đuổi, và được nó theo cách của Ngài. Cho đến nay như tôi có liên quan, những gì xảy ra với tôi hoàn toàn là một vấn đề thứ yếu! Đó là tầm cỡ, đó là mức lượng, là Đấng Christ. "Vì Con người đã đến không phải để được người ta phục sự, bèn để phục sự người ta, và phó mạng sống mình làm giá chuộc nhiều người.” (Mác 10:45). 

Dù điều gì xảy ra với tôi cũng không có vấn đề, miễn là Chúa nắm được những gì Ngài theo đuổi. Có vấn đề gì với bạn không?  Nó quan trọng như thế nào? Lý do tại sao nó quan trọng? Câu trả lời cho điều đó quyết định trử lượng thuộc linh của chúng ta, và nó xác định xem Chúa sẽ có thể đáp ứng nhu cầu của Ngài bằng phương tiện của chúng ta khi nhu cầu đó được thể hiện hay không. Tôi không tin rằng Chúa sẽ luôn luôn có trử lượng thuộc linh trong một cuộc sống mà không sử dụng nó, mà không tìm được cách cho nó. Nhưng ô, rất nhiều người trong chúng ta đã đến một nơi mà tiếng kêu của chúng ta là, Chúa ôi, đừng rút trên tôi vượt quá mức lượng của tôi, xin đừng đặt tôi vào một vị trí mà tôi không được trang bị, đừng để tôi vướng mắc vào trong trách nhiệm mà tôi không đủ điều kiện!
Và những gì là tư cách, và những gì là sự thích nghi? Chỉ đơn giản là Đấng Christ

Mức lượng của Đấng Christ
Vâng bây giờ, chúng ta trở lại nơi hoang dã này, bạn sẽ thấy tất cả mọi thứ đều dựa trên cơ sở đó, nhìn từ phía Đức Chúa Trời, không có bất cứ điều gì là của con người trong vùng hoang dã, không có gì cả. Tất cả mọi thứ đã được cấm từ một quan điểm. Hãy lấy đền tạm làm ví dụ, sân bên ngoài với màn bố vi của nó bao quanh, và quá cao, không có gì được trèo qua, và không thể nhìn vào. Tất cả mọi sự đều nói, hãy tránh xa ra! Tất cả mọi thứ đều nói, nếu bạn bước vào đây, bạn chết! Tránh đi! Chỉ có một cách thức bước vào, và đó là thông qua sinh tế, và đó là cái chết của bạn theo cách đại diện. Bạn bước vào đây, và cuộc sống của bạn được thực hiện. Đó là tất cả để “Cấm”. Từ một quan điểm, tất cả đều bị cấm
Nhưng từ quan điểm khác, có sự đại diện của dân chúng trong sự hiện diện của Đức Chúa Trời. Nhưng làm thế nào có thể được? Vâng, từ lời đầu tiên đến lời cuối cùng, tất cả là Đấng Christ. Toàn bộ cấu trúc của nhà tạm đến từ thiên đường. Không có một ý tưởng nào đã được phép từ tâm trí của con người. Không có chỗ cho con người tạo ra một suy nghĩ như cách thức nào đó của đền tạm, hoặc nó phải được xây dựng như thế nào, từ đầu đến cuối, nó từ thiên đường mà xuống. Đó là sự khác biệt của Đấng Christ.

Những ý tưởng của Đức Chúa Trời, không phải của chúng ta. Mặc dù chúng ta có thể là dân của Chúa, vẫn không có một trường hợp nào cho những ý tưởng của chúng ta, nhưng của Đức Chúa Trời. Không cho phép có một ý nghĩ duy nhất nào của chúng ta. Sự tương giao, việc tiếp cận, sự thông công - ô, bạn không có thể bước vào trong đó ngoại trừ nhờ vào lập trường của Đấng Christ. Đó là do sinh tế. Sinh tế đó là Đấng Christ. Là nhờ thể chế tế lễ. Thể chế tế lễ là Đấng Christ. Tất cả áo xống đều nói về Đấng Christ. Đó là Đấng Christ, chỉ có Đấng Christ, và bạn không thể bước vào ngoại trừ nhờ Đấng Christ, do đó, nên nói như vậy. Bạn chỉ được chấp nhận trong Đấng thương yêu. Bạn không bao giờ được chấp nhận trong chính mình, thậm chí dù bạn là con của Chúa.

Và những gì là phụng vụ? ". Chúa đã nói cùng Pharaoh rằng, “Hãy tha dân ta đi, đặng chúng nó hầu việc ta;", (Xuất 9:1). Nhưng các phụng vụ trong vùng hoang dã là những gì? Nó là phụng vụ tư tế. Người Lê-vi đại diện cho các phụng vụ của dân  Chúa. Các thầy tế lễ và người Lê-vi – Họ là gì? Tại sao, trang sức của họ, quần áo của họ, là tất cả các tiêu biểu nói về Đấng Christ? Tất cả mọi thứ về các thầy tế lễ và người Lê-vi là biểu hiệu, ​​đại diện của Đấng Christ. Vì vậy, phụng vụ đó là Đấng Christ, bạn và tôi đang bị nhốt ở ngoài, thậm chí là dân của Chúa, bị nhốt ở ngoài, trong bản chất của chúng ta. Tất cả mọi thứ là tư tưởng của Đức Chúa Trời ở đây. Tất cả các sự tiếp cận đều ở trong tư tưởng của Đức Chúa Trời, là Đấng Christ. Tất cả các phụng vụ là Đấng Christ, và chỉ khi bạn và tôi học hỏi Đấng Christ, mặc lấy Đấng Christ, bước đi trong Đấng Christ, và sống Đấng Christ, chúng ta có bất cứ nơi nào, và mức lượng ta có,  đó là để xác định thước đo giá trị của chúng ta với Chúa, sự hữu dụng của chúng ta với Ngài.

Và cho giây phút hiện tại này, sự gia tăng của Đấng Christ trong chúng ta bị điều đó loại ra, đặt sang một bên, đẩy chúng ta trở lại với chỗ có các xâm phạm và vi phạm riêng của chúng ta, ngay cả trong những điều Đức Chúa Trời, và đang khi đẩy chúng ta trở lại, Chúa nói, Ta không muốn ngươi! Có vẻ như vậy. Đó là cách chúng ta cảm thấy bị từ chối rất thường xuyên là dường nào. Nhưng có cách giải thích khác. Chúng ta đang mong muốn bước vào. Chúa nói, không, không có chỗ cho bạn ở đây, hãy ra ngoài, nơi này được dành riêng cho Con Ta; sự đánh giá cao của bạn về Ngài là mức lượng trong đó bạn bước vào ở đây, việc bạn ở trong Ngài là mức lượng của thế đứng của bạn ở đây, bạn được giấu trong Ngài, được Ngài bao phủ, là mức lượng của sự chấp nhận bạn!

Về nhu cần sắp đến, Chúa tăng cường tiến trình này, đưa chúng ta vào điều này trong kinh nghiệm của chúng ta cách sâu sắc và thuần chính. Hiện nay, có lẽ, chúng ta sẽ cảm tạ Chúa vì điều đó tất cả. Chúng ta đã có thể đáp ứng nhu cầu mà quá sâu sắc đối với bất cứ điều gì bình thường. Nếu chúng ta đã không được bước vào cách sâu nhiệm như vậy, chúng ta không thể đáp ứng nhu cầu sâu sắc đó. Nếu chúng ta không biết đến những vụ cháy cay đắng, chúng ta không thể phục vụ cho mục đích thần thượng. Bất cứ điều gì khác việc Chúa đang làm - và tôi không nói rằng đây là điều duy nhất Ngài đang làm - bất cứ điều gì khác việc Ngài đang làm, Ngài làm điều này, và hoặc cho cuộc sống này, tại đây hoặc cho Vương Quốc của Ngài sau đó, không có nghi ngờ hoặc chất vấn về sự thật của nguyên tắc này. Vì vương quốc bây giờ trong cuộc sống này thì thuộc linh, và vì vương quốc sắp đến, Chúa phải có trong tay những con người nam và người nữ có tầm cỡ. Nguyện chúng ta có thể tìm thấy ân sủng để theo Ngài cách hoàn toàn.

Chúa và ta cách biệt xa thay,
Thật giống đồng hoang cách khoảng dài,
Tốt nghiệp trường nầy tăng trử lượng,
Nên người tầm thước Chúa cần hoài.

 T. Austin-Sparks