“Cứu Con, ôi Chúa, nước sâu,
Như dòng nước lũ đổ ào hồn côi,
Nỗi buồn ngập cả đầu rồi,
Như dòng nước mạnh đến hồi nhận sâu.
-
“Con la lớn tiếng thật lâu,
Mắt thì rơi lệ mòn hao cả ngày,
Chúa ơi, đoái đến Con Ngài,
Mong Ngài chớ chậm chân hoài, Chúa ơi.
-
“Số người thù nghịch nhiều rồi,
Nhiều hơn số tóc đầu tôi lạ lùng,
Ghét Con vô cớ lạ thường,
Quân thù nầy mạnh luôn luôn hại hoài.
-
“Rồi Con trả nợ kinh thay,
Loài người không có trả ai như vầy,
Tội nhân không được điều nầy,
Những ai tin Chúa Con rày hoan nghinh.
-
“Trong danh Cứu Chúa hiển vinh,
Tiên tri cứ khóc chân tình hồi lâu,
Ông làm tỉnh thức lòng sầu,
Làm cho vui vẻ xiết bao mỗi ngày.
-
“Giờ đây các thánh vui vầy,
Trong danh Con, họ hưởng đầy cứu ân,
Vì bao khối nặng Con mang,
Đau thương, sỉ nhục, buồn than hết rồi.
-
“Khổ sầu áo khoác tạm thời,
Vải sô làm áo trong hồi đau thương,
Những hồn không áo trần truồng,
Áo công nghĩa sáng, Con luôn kiếm tìm.
-
“Giữa dân Do-thái anh em,
Con như khách lạ bị dìm nhiều năm,
Gánh bao điều xấu họ làm,
Để đưa dân ngoại đến gần Chúa đây.
-
“Con thay chỗ ác nhân nầy,
Làm theo ý muốn của Ngài truyền sai,
Nhiệt tâm tẩy sạch nhà Ngài,
Họ liền nói xấu chua cay lòng thành.
-
“Kiêng ăn đè nén hồn mình,
Bọn say rượu giễu cổng thành về Con,
Nhưng từ ngai Đấng Chí Tôn,
Chúa nghe rên rỉ của Con trình bày.
-
“Ngài đem Con thoát họa tai,
Hồn Con khỏi bị đắm hoài nước sâu,
Dấy Con đứng vững dường nào,
Trên nơi ổn định rất cao lạ thường.
-
“Vào giờ tiếp nhận tình thương,
Lời Con cầu khẩn Chúa luôn nhậm lời,
Vì Con Chúa đã nghe lời
Tội nhân hấp hối khắp nơi nguyện cầu”./.
-
Minh Khải—17-4-2015
(Nguồn: Thi thiên 69:1-4,7-15 “Đức Chúa Trời ôi! Xin cứu tôi,
Vì những nước đã thấu đến linh hồn tôi. Tôi lún trong bùn sâu, nơi không đụng cẳng;
Tôi bị chìm trong nước sâu, dòng nước ngập tôi. Tôi la mệt, cuống họng tôi khô;
Mắt tôi hao mòn đương khi trông đợi Đức Chúa Trời tôi. Những kẻ ghen ghét tôi
vô cớ Nhiều hơn số tóc đầu tôi; Những kẻ làm thù nghịch tôi vô cớ và muốn hại
tôi thật mạnh; Tôi phải bồi thường điều tôi không cướp giựt.- Ấy vì Chúa mà tôi đã mang sự nhuốc
nhơ, Và bị sự hổ thẹn bao phủ mặt tôi. Tôi đã trở nên một kẻ lạ cho anh em tôi, Một
người ngoại bang cho các con trai mẹ tôi, Vì sự sốt sắng về đền Chúa tiêu nuốt
tôi, Sự sỉ nhục của kẻ sỉ nhục Chúa đã đổ trên tôi. Tôi khóc và nhịn ăn để ép
linh hồn tôi, Thì điều đó cũng trở làm sỉ nhục tôi. Tôi lấy bao gai mặc làm áo xống, Bèn trở nên
câu tục ngữ cho chúng nó. Những kẻ ngồi nơi cửa thành trò chuyện về tôi; Tôi là
đề câu hát của những người uống rượu. Nhưng Đức Giê-hô-va ơi, tôi nhờ dịp tiện Mà
cầu nguyện cùng Ngài. Đức Chúa Trời ơi, theo sự thương xót lớn của Chúa, Và
theo lẽ thật về sự cứu rỗi của Chúa, xin hãy đáp lại tôi. Xin hãy cứu tôi khỏi vũng bùn, kẻo tôi lún
chăng; Nguyện tôi được giải thoát khỏi những kẻ ghét tôi, và khỏi nước sâu. Nguyện dòng nước không ngập tôi, Vực sâu chớ nhận tôi, Hầm không lấp miệng nó
lại trên tôi”.