Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2015

NỖI KHỔ HÌNH VÀ SỰ TÔN CAO CỦA ĐẤNG CHRIST-




Lưỡi tôi cung kính ca hoài,
Nỗi buồn đau đớn u hoài Chúa tôi,
Đau lòng Thượng Tế gánh rồi,
Cùng bao sầu muộn Con Trời vui mang.
-
Dưới cơn lũ lụt sầu than,
Nước sâu đã nhấn Chúa càng khổ thay,
Ngài kêu cuống họng khô rày,
Mong Thiên Phụ sớm đoái hoài xót thương:

-
“Chúa ơi, đừng ẩn mặt luôn,
Xin nghe và cứu con đương khổ nàn,
Tại sao ánh mắt vinh quang,
Không ban ân huệ khi đang khổ sầu?”
-
“Người ta bách hại biết bao,
Vết thương do Chúa con đau rên hoài,
Đổ ra sinh tế đất nầy,
Mạng con phụng hiến cho Ngài thỏa vui”.
-
“Đạp vinh dự dưới đất rồi,
Nhạo cười con chịu giữa trời treo lên,
Nhiều lời phỉ báng xóc xiên,
Làm tăng đau đớn, ưu phiền tâm can.
-
“Chúa tường nhục mạ con mang,
Làm nhơ, làm xấu lối đàng con đi,
Lời người chửi mắng nhiều khi,
Tim con rỉ máu, còn gì thanh danh.
-
“Trông chờ thương xót Chúa dành,
Anh em thân thuộc cũng dành bỏ rơi,
Xin bè bạn ở bên tôi,
Không ai giúp đỡ trong hồi khổ đau.
-
“Giấm chua giữa lúc khát khao,
Mật gì quá đắng đem hầu con ăn,
Khinh khi giờ hấp hối dần,
Chúng cười hoan hỉ hơi tàn trút đi.
-
“Chiếu soi hồn khổ sầu bi,
Lòng Ngài trắc ẩn cứu thì xác thân,
Đem con ra khỏi mộ phần,
Khi con phải chết một lần vinh quang.
-
Rồi con chổi dậy ca vang,
Nhờ Danh Ngài ngự ngai vàng quyền uy,
Cứu ân của Chúa diệu kỳ,
Đem con trị nước trường hi đời đời./.
-
Minh Khải- 16-4-2015
-
(Nguồn Thi thiên 69: 1-3,7-8, 26, 20-21--, “Đức Chúa Trời ôi! Xin cứu tôi,
Vì những nước đã thấu đến linh hồn tôi. Tôi lún trong bùn sâu, nơi không đụng cẳng; Tôi bị chìm trong nước sâu, dòng nước ngập tôi.  Tôi la mệt, cuống họng tôi khô; Mắt tôi hao mòn đương khi trông đợi Đức Chúa Trời tôi.-- Ấy vì Chúa mà tôi đã mang sự nhuốc nhơ, Và bị sự hổ thẹn bao phủ mặt tôi.  Tôi đã trở nên một kẻ lạ cho anh em tôi, Một người ngoại bang cho các con trai mẹ tôi,-- Vì chúng nó bắt bớ kẻ Chúa đã đánh, Và thuật lại sự đau đớn của người mà Chúa đã làm cho bị thương--Sự sỉ nhục làm đau thương lòng tôi, tôi đầy sự khổ nhọc; Tôi trông đợi có người thương xót tôi, nhưng chẳng có ai; Tôi mong nhờ người an ủi, song nào có gặp.  Chúng nó ban mật đắng làm vật thực tôi, Và cho tôi uống giấm trong khi khát”.