Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2015

BÀI CA CỦA VUA Ê-XÊ-CHIA- BỆNH TẬT VÀ SỰ BÌNH PHỤC-





Khi ta thoát khỏi khổ sầu,
Chúa Trời đáng hưởng ngọt ngào lời ca,
Theo gương khen ngợi đã qua,
Ê-xê-chia có thốt ra lời nầy:-

Miệng mồ mả uổng công thay,
Khi toan nuốt chửng mỗi ngày nhiều dân,
Đấng cầm chìa khóa tử thần,
Ra lệnh đóng cửa nhiều lần biết bao.
-
Đau thương xác thể lên cao,
Tâm tư lo sợ lúc nào ra đi,
Tháng năm qua mất còn chi,
Tháng ngày còn lại đến kì cất luôn!
-
Rầm rì như hạc bi thương,
Bi ai như yến, than dường chim câu;
Tôi như trại kẻ chăn cừu,
Giống như cuộn vải cắt đầu khỏi khung.
-
Tuyên ngôn chữa bệnh lạ lùng,
Lời Ngài bệnh tật phải chùn bước ngay;
Sốt cao, chóng mặt chạy dài,
Lệnh truyền của Chúa há ai cản đường?
-
Miệng hầm hư nát thê lương,
Chúa cho tôi thoát liệt giường nằm run,
Tội tôi Chúa ném sau lưng,
Nào ai thấy nó oai hùng như xưa?
Minh Khải—20-6-2015
(Nguồn: Isaac Watts’ Poetry- Ê-sai 38: 9-17, “Nầy là lời chép của Ê-xê-chia, vua Giu-đa, khi đã lâm bịnh và được lành bịnh: Tôi từng nói: Vậy thì, đương khi giữa trưa của đời tôi, tôi hầu vào cửa Âm phủ, còn mấy năm thừa bị cất mất!  Tôi từng nói: Tôi sẽ chẳng thấy Đức Giê-hô-va nữa, là Đức Giê-hô-va ở trên đất người sống. Tôi chẳng còn thấy loài người ở cùng dân cư thế gian.  Nhà của tôi bị triệt đi, dời xa khỏi tôi như cái trại của người chăn chiên. Tôi cuốn đời tôi như thợ dệt cuốn vải nó; Chúa sẽ cắt tôi khỏi khung cửi; từ sáng đến tối, Chúa sẽ dứt mạng sống tôi!Tôi rầm rì như chim hạc chim yến; gù như chim bồ câu; mắt tôi nhìn trên cao nên nỗi mỏi. Hỡi Đức Giê-hô-va, tôi đương cơn sầu khổ, xin Ngài bảo lãnh tôi! Chúa đã yêu thương linh hồn tôi, đem nó ra khỏi hầm hư nát; vì Chúa đã ném mọi tội lỗi tôi ra sau lưng Ngài”.