"Khi ta biện hộ cho mình lần thứ nhất,
không có ai ở bên ta cả; tất cả đều bỏ rơi ta. Xin Chúa đừng chấp trách họ! Nhưng Chúa đã đứng bên ta và ban năng lực cho
ta " (2 Tim 4: 16,17)
Có được bạn bè rất có giá trị và tốt đẹp. Nhưng
chúng ta cũng biết rằng tình bạn của chúng ta không hoàn hảo. Đôi khi chúng ta
phải cảm thấy rõ ràng: Chúng ta rất thất vọng với bạn bè. Mất tình bạn xảy ra
trong những ngày đau khổ, càng đặc biệt đau đớn.
Ông Gióp có ba người bạn. Khi ông gặp khổ đau lớn,
họ đến từ xa để an ủi ông ta. Họ khóc và đau buồn vì Gióp và ngồi trước mặt ông
mà không nói lời nào trong bảy ngày. Nhưng sau khi Gióp bắt đầu nói ra trong nỗi
đau khổ của mình, họ đã trả lời ông ta theo cách làm tổn thương ông. Lời buộc tội
của họ như vậy nên cuối cùng ông Gióp nói, "Các bạn tôi chế nhạo tôi, Nhưng
tôi đổ nước mắt mà khóc với Đức Chúa Trời" (Gióp 16:20).
Khi Đa-vít chạy trốn khỏi vua Sau-lơ, một nhóm bạn
trung thành tập trung xung quanh ông ta, bất chấp mọi khó khăn, họ luôn luôn ở với
ông ta. Nhưng sau đó Đa-vít thất bại, và hậu quả là thân nhân của bạn bè của
ông bị giặc bắt. Bây giờ họ đòi ném đá ông.
Và với Chúa chúng ta thì thế nào? Ngài, Đấng đã
gọi các môn đồ của mình là bạn bè, phải trải nghiệm việc họ đã bỏ Ngài một mình
khi Ngài bị bắt giữ. Tại thời điểm quan trọng này, họ lẩn tránh đi, bỏ Thầy của
họ đứng một mình.
Có lẽ một trong những độc giả bài nầy cũng là một
người đã thất vọng về bạn bè. Làm gì bây giờ? Nhẫn nhục, cay đắng? Không, các Cơ
Đốc nhân chúng ta là người không bao giờ cho phép mình ngã quỵ xuống! Đó cũng
là kinh nghiệm của sứ đồ Phao-lô. Khi ông ta phải trả lời trước tòa án Sê-sa,
không ai đứng cạnh ông - nhưng ông được phép trải nghiệm sự gần gũi và giúp đỡ
của Chúa. Chúng ta cũng muốn dựa vào Chúa thành tín này!
-