Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2019

ÁP-RA-HAM-5-


Của Lễ Thiêu

"Đức Chúa Trời phán rằng: Hãy bắt đứa con một ngươi yêu dấu, là Y-sác, và đi đến xứ Mô-ri-a, nơi đó dâng đứa con làm của lễ thiêu ở trên một hòn núi kia mà ta sẽ chỉ cho" (Sáng thế 22:2).

Ủy nhiệm của Đức Chúa Trời đối với Áp-ra-ham là hy sinh Y-sác như một của lễ thiêu. Mặc dù Đức Chúa Trời đã ra lệnh cho các loại của lễ khác nhau về sau  (trong Lê. 3), nhưng Ngài đã nói về của lễ thiêu ở đây. Không phải Ngài nghĩ về Chúa Jesus, người đã từng thực hiện lễ thiêu thực sự sao? Như một của lễ thiêu, Chúa Giêsu rất mực tôn vinh Đức Chúa Trời trước mặt tội lỗi. Ngài đã chuộc tội bằng cách tuân thủ đầy đủ các yêu cầu thánh của Đức Chúa Trời liên quan đến tội lỗi.


Ngoại trừ làn da, lễ vật bị cháy hoàn toàn cho Đức Chúa Trời (Lê. 1: 6, 7: 8). Nó nói lên những gì Chúa Jesus đã ở trong cái chết của mình cho Đức Chúa Trời, về giá trị mà Đức Chúa Trời gán cho sự hy sinh của Con mình. Sự tận tụy của Ngài đối với Đức Chúa Trời đã đi đến cái chết. Ngài đã hiến mình hoàn toàn cho Đức Chúa Trời  và nhờ đó tôn vinh Đức Chúa Trời  đến vô cùng.  Chúng ta đọc về Ngài rằng Ngài đã hiến chính mình cho chúng ta như một của lễ và như một sự hy sinh, dâng lên Đức Chúa Trời  một loại hương thơm (Êph 5: 2). Một mình Đức Chúa Trời ở trong một vị trí để đánh giá giá trị cái chết hy sinh của Con  Ngài trên thập giá trong tất cả sự đầy đủ và phạm vi của nó. Nhưng đối với chúng ta cũng vậy, những gì xảy ra trên Gô-gô-tha ​​sẽ chứa đầy sự ngưỡng mộ và tôn thờ mãi mãi. Bạn có thích điều ấy hôm nay không?

--Sự vâng phục vô điều kiện của Áp-ra-ham

Áp-ra-ham nghĩ gì khi nghe những lời này? Ông ấy sẽ cảm thấy gì? Chúng tôi không biết điều đó. Kinh thánh im lặng. Nhưng chúng ta biết một điều: Áp-ra-ham đã vâng lời vô điều kiện mà không do dự. Ông ta không cố gắng làm suy yếu những lời của Chúa bằng mọi cách, ông ta cũng không tránh né. Không, ông dậy sớm vào buổi sáng.

"Vì vậy Áp-raham thức dậy sớm vào buổi sáng đó, và thắng yên con lừa của mình, và đem theo 2 đứa trong số các thanh-nam của mình đi với mình và Y-sác con trai của mình; và người bửa củi cho của-lễ thiêu, và đứng dậy và đi tới chỗ mà Đức Chúa TRỜI đã bảo"(Sáng thế 22: 3).

Áp-ra-ham dậy sớm vào buổi sáng. Có vẻ như ông ta không muốn lãng phí thời gian để hoàn thành sứ mệnh của Chúa. Không do dự. Tràn đầy năng lượng, ông ta thắng yên con lừa của mình. Sự vâng lời vô điều kiện này không đáng ngưỡng mộ sao? Chúng ta không phải ngạc nhiên trước một sự vâng phục đức tin như vậy sao? Phải, Áp-ra-ham không đặt câu hỏi, ông cũng không bày tỏ bất kỳ nghi ngờ nào, nhưng vâng lời Chúa ngay tại chỗ.

Chúng ta có thể tự hỏi tại sao Đức Thánh Linh đề cập đến tất cả các chi tiết chúng ta tìm thấy trong câu 3. Điều đó có quan trọng không khi biết rằng Áp-ra-ham đã thắng yên ​​con lừa, chẻ củi và mang theo hai cậu tôi tớ của mình? Đây không phải là những chi tiết khá quan trọng mà có lẽ chúng ta sẽ không đề cập đến nếu chúng ta đã viết báo cáo sao? Câu trả lời là không, vì Chúa có niềm vui lớn trong từng chi tiết mà Áp-ra-ham đã làm vì ông đã làm điều đó vì sự vâng lời. Đó là lý do tại sao Chúa ghi lại chúng. Chúng ta hãy chắc chắn rằng ngay cả ngày hôm nay, Đức Chúa Trời lưu ý tất cả mọi thứ xảy ra vì sự vâng lời và tình yêu dành cho Ngài, mặc dù trong mắt chúng ta có vẻ rất nhẹ và không đáng kể.

Đọc văn kiện Kinh Thánh cho ấn tượng rằng Áp-ra-ham là một người cẩn thận, người đã lên kế hoạch tốt cho cuộc hành trình của mình. Bất chấp những khó khăn sâu sắc mà ông chắc chắn phải trải qua vào thời điểm đó, ông vẫn có thể hành động bình tĩnh và có chủ ý. Đó là sự bình tĩnh và thanh thản của một trái tim hoàn toàn dựa vào Chúa. Trong đức tin, ông dựa vào Đức Chúa Trời của mình và tận hưởng sự bình an của Đức Chúa Trời trong lòng (Phil 4.6.7).

--Củi-

Củi là cần thiết để đốt lửa cho của lễ thiêu. Gỗ thường là một bức tranh về bản chất con người trong Kinh thánh. Trong Lu-ca 23:31, Chúa Jêsus nói về chính Ngài là gỗ xanh và dân chúng là gỗ khô. Có lẽ gỗ chẻ thành củi, làm cho chúng ta nghĩ về thực tế rằng Đức Chúa Trời đã kiểm tra kỹ lưỡng loài người trong 4.000 năm cho đến khi Chúa Jesus đến - mà không tìm thấy điều gì tốt. Gỗ là - trong ngôn ngữ hình ảnh - tách ra để tiết lộ bản chất bên trong của con người. Nó đã được chứng minh rằng không có gì tốt trong cuộc sống của con người và anh ta hoàn toàn hư hoại (xem Rô-ma 3: 10-12, 7:18). Gỗ đã bị đốt cháy. Hoàn toàn khác với Chúa của chúng ta. Ngài hoàn toàn là con người, nhưng không có tội lỗi. Đức Chúa Trời đã thử thách Ngài và không tìm thấy điều gì không hoàn hảo: "Chúa vừa thử tâm con; Chúa vừa thăm-viếng con vào ban đêm; Chúa vừa thử con và không tìm thấy gì cả” ( Thi 17:3)

Vì con người vô vọng, hư mất  và hoàn toàn không thể làm hài lòng Đức Chúa Trời, nên Đức Chúa Trời phải hành động. Ngài đã cung cấp các phương tiện cứu chuộc bằng cách chọn Con của mình làm Chiên Con hiến tế. Những gì con người không thể làm, Đức Chúa Trời đã làm. Hãy khen ngợi Danh của Ngài!