Sáng thế ký 22:1- 2 “Khi mọi việc kia đã xong,
thì Đức Chúa Trời thử Áp-ra-ham; Ngài phán rằng: Hỡi Áp-ra-ham! Người thưa rằng:
Có tôi đây. (Đức Chúa Trời phán rằng: Hãy bắt đứa con một ngươi yêu dấu, là
Y-sác, và đi đến xứ Mô-ri-a, nơi đó dâng đứa con làm của lễ thiêu ở trên một
hòn núi kia mà ta sẽ chỉ cho”
--Con trai của cha
Chúng ta hãy từ Y-sác trở về với Đấng Christ trong
suy nghĩ của chúng ta. Giống
như Y-sác là con trai yêu dấu của Áp-ra-ham, Chúa Giê-su là Con yêu dấu của Đức
Chúa Trời. Từ muôn đời, Ngài là Con trong lòng Cha và được hưởng tình yêu và niềm
vui của Chúa Cha. Ngày qua ngày, Ngài là niềm vui và hạnh phúc của Cha (Châm
ngôn 8:30). Điều đó đã không thay đổi khi Ngài trở thành con người và đến trái
đất này. Ngay cả khi là một con người trên trái đất này, Ngài luôn làm những điều
đẹp lòng Cha (Giăng 8:29). Từng lời Ngài nói, từng bước Ngài bước đi, tất cả những
gì Ngài làm đều gợi lên niềm vui và niềm vui trong trái tim của Chúa Cha. Hai lần
Đức Chúa Trời làm chứng từ thiên đàng rằng Ngài đã tìm thấy sự ưu ái nơi Con của
Ngài (Mathio 3:17, 17: 5).
Sự mô tả về Y-sác trong câu này khiến chúng ta hiểu rõ hơn một chút về tình
yêu của Đức Chúa Trời lớn lao như thế nào khi ban Con Ngài vào tay kẻ thù và
cho đến chết. Nó cho chúng ta một ý tưởng về sự Đức Chúa Trời đánh giá cao đối với Con của Ngài. Câu này nhắc
nhở chúng ta về ba sự thật về Chúa Jesus mà chúng ta biết từ Tân Ước.
--"Hãy bắt đứa con… ngươi"
Khi thời gian trọn vẹn đến, Đức Chúa Trời đã sai Con của Ngài đến trái đất
này (Gal 4: 4). Sau khi con người thất bại hoàn toàn và chứng minh sự từ chối của
mình đối với Đức Chúa Trời , Đức Chúa Trời đã lấy chính Con của Ngài và sai Ngài
cuối cùng (Mác 12: 6). Không một con người nào có thể hoàn
thành công việc cứu rỗi và trật tự thần thượng theo đúng ý Đức Chúa Trời. Và
không ai có thể hoàn toàn tôn vinh Đức Chúa Trời. Không, chính Con đã phải đến.
Đức Chúa Trời Con, phải trở thành con người và "sống với tội nhân".
Chỉ có Ngài mới có thể trở thành người trung gian giữa Đức Chúa Trời và loài
người (1 Tim 2: 5). Và chỉ có
Ngài mới có kiến thức và khả năng tiết lộ Cha. Nhưng Con đã bị từ chối và cuối
cùng đóng đinh vào thập giá. Phải, Đức Chúa Trời đã trao "Con yêu dấu của
linh hồn" mình vào tay kẻ thù (Giê-rê-mi 12: 7). Chúa Jêsus không được để
dành lại, nhưng đã hiến mình vì chúng ta. Cả cõi vĩnh cửu sẽ không đủ để cảm ơn
Ngài vì điều đó!
--"Con một ngươi"
Ba lần trong chương này, người ta chỉ ra rằng Y-sác là con trai duy nhất của
Áp-ra-ham (Sáng 12,22,16,16). Sự lặp lại này thể hiện tất cả giá trị mà Y-sác có đối với trái tim của Áp-ra-ham. Nó cho thấy
Áp-ra-ham đã gắn bó với con trai mình đến mức nào. Trong Hê-bơ-rơ 11:17,Y-sác được gọi là "người bản xứ". Thuật ngữ
"bản địa" được sử dụng năm lần trong Tân Ước liên quan đến Chúa Jesus
(Giăng 1, 14; 18; 3,16,18; Gia8 4,9). Ngài là con trai duy nhất của Chúa Cha. Điều
này biểu thị mối quan hệ độc nhất của Ngàivới Cha của Ngài và cho chúng tôi một
gợi ý về những mối quan hệ mật thiết nhất trong thần vị vẫn không thể đo đếm được
đối với chúng ta. Sự vĩ đại tình yêu của
Chúa Cha có thể được nhìn thấy trong sự vĩ đại của món quà của Ngài: « Người
đã ban cho Người Con yêu dấu duy nhất của mình » (Giăng 3:16). "Tạ ơn
Chúa vì món quà không kể xiết của Ngài" (2 Cô-rinh-tô 9:15).
--"Đứa con ngươi yêu dấu"
Y-sác là người con mà Áp-ra-ham yêu. Điều này nhắc nhở chúng ta rằng Chúa Jêsus luôn
là đối tượng tình yêu của Chúa Cha. Trong Châm ngôn 8:30, sự khôn ngoan được
nhân cách hóa trong Con Đức Chúa Trời nói: "Thì ta ở bên Ngài làm thợ cái,
Hằng ngày ta là sự khoái lạc Ngài, Và thường thường vui vẻ trước mặt Ngài".
Trong Ma-thi-ơ 12:18, Đức Chúa Trời nói về "người yêu dấu của Ta" và
trong Ê-phê-sô 1: 6 về "Đấng yêu dấu". Trong Cô-lô-se 1:13, Ngài được
gọi là "Con của tình yêu". Trong tin mừng Giăng, chúng ta đã đọc bảy
lần về tình yêu của Đức Chúa Trời Cha dành cho Con của Ngài (Giăng 3:35, 5:20,
10,17, 15: 9, 17: 23,24,26). Tình yêu này của Chúa Cha đối với Chúa Con là vĩnh
cửu, không thể đo lường được và dẫn đến sự thờ phượng!
Con sẵn sàng từ bỏ mạng sống của mình đã cho
Chúa Cha thêm một lý do mới để yêu mến Ngài: "Nầy, tại sao Cha yêu ta: Ấy
vì ta phó sự sống mình, để được lấy lại" (Găng 10:17). Thật là một mối
quan hệ tuyệt vời của tình yêu giữa Đức Chúa Trời Cha và Con của Ngài! Chúa
chúng ta đã và là người yêu dấu của Cha. Không phải Ngài xứng đáng với tất cả
tình yêu và tình cảm của chúng ta sao?