Kinh thánh nói nhiều về lòng biết ơn cũng như sự
bội ơn. Chúa biết chúng ta được tạo ra như thế nào và Ngài đã thiết kế chúng ta
phát triển khi chúng ta khiêm tốn, đạo đức và biết ơn. Khi chúng ta kiêu ngạo,
vô đạo đức và vô ơn, chúng ta không thể có mối tương giao với Ngài, chúng ta
cũng không thể trải nghiệm tất cả những gì được tạo ra trong hình ảnh của Đức
Chúa Trời (Sáng thế 1:27; Gia-cơ 4: 6; 1 Phi-e-rơ 5: 5). Vì vậy, Đức Chúa Trời
bao gồm các mệnh lệnh lặp đi lặp lại trong Lời của Ngài về việc biết ơn, nhắc
nhở chúng ta rằng một trái tim biết ơn là một trái tim hạnh phúc (1
Tê-sa-lô-ni-ca 5:18; Cô-lô-se 3:15; Thi-thiên 105: 1).
Vô ơn là một tội lỗi với hậu quả nặng nề. Rô-ma
1: 18- 32 mô tả chi tiết về sự sụp đổ của một người hoặc một xã hội. Được liệt
kê cùng với thờ thần tượng, đồng tính luyến ái, và mọi loại nổi loạn là sự vô ơn.
Câu 21 nói, “Vì dẫu họđã biết Đức Chúa TRỜI, họ đã chẳng tôn vinh Ngài
là Đức Chúa TRỜI, hoặc tạ ơn”. Điều này cho chúng ta biết rằng Chúa coi sự biết ơn và sự vô ơn cách nghiêm trọng. Chừng
nào một người hay một nền văn hóa vẫn biết ơn Chúa, họ vẫn giữ được sự nhạy cảm
với sự hiện diện của Ngài. Sự biết ơn đối với Đức Chúa Trời ít nhất cũng cần một
niềm tin vào Đức Chúa Trời, và sự vô ơn không hoàn thành trách nhiệm của chúng
ta là thừa nhận Ngài (Châm ngôn 3: 5 -6; Thi thiên 100: 4). Khi chúng ta từ chối
biết ơn hoặc bày tỏ lòng biết ơn, chúng ta trở nên cứng lòng và tự kiêu. Chúng
ta chấp nhận tất cả những gì Chúa đã ban cho chúng ta và chúng trở thành những
vị thần của chính mình.
Chúa Giêsu chữa lành mười người phong cùi cho một
ví dụ về việc Đức Chúa Trời đánh giá cao lòng biết ơn như thế nào (Lu-ca 17: 12
-19). Chúa Giêsu đã chữa lành tất cả mười người, nhưng chỉ có một người trở lại
tạ ơn Ngài (câu 15). Kinh thánh ghi lại cụ thể rằng người phong cùi biết ơn thậm
chí không phải là người Do Thái. Ông là người Sa-ma-ri, một thực tế đã khiến mọi
người nghĩ rằng người Do Thái không phải là dân duy nhất có thể chạm đến trái
tim của Đức Chúa Trời. Chúa thông báo cho những người cảm ơn Ngài, bất kể địa vị
chính trị xã hội hoặc mức độ thuộc linh. Câu hỏi của Ngài là có phải tất cả mười
không được làm sạch sao? 9 người còn lại ở đâu? Câu 17 cho thấy sự thất vọng của
Chúa trước sự vô ơn của số đông.
Ti-mô-thê thứ hai 3: 2 mô tả mọi người sẽ như
thế nào trong những ngày cuối cùng, và một đặc điểm là sự vô ơn. Vô ơn đối với Chúa và bội ơn với anh em mình. Khi
niềm tự kiêu và tự trị trở thành cái mốt, trái tim con người không còn ai để cảm
ơn. Chúng ta nên tin tưởng vào uy quyền tối cao của chính mình
và coi tất cả những gì chúng ta có như một phần thưởng xứng đáng cho những nỗ lực
của chúng ta. Chúng ta rất khôn ngoan khi chú ý đến những câu hỏi tu từ của
Phao-lô. “Vì ai xem anh em là tay trên? Và điều gì anh em có mà anh em đã chẳng
nhận? Nhưng nếu anh em đã nhận nó, tại sao anh em khoe-khoang như anh em đã chẳng
nhận nó? “(1 Cô-rinh-tô 4: 7).
Vô ơn đối với Đức Chúa Trời không phải là một
nguyên nhân của cái ác mà là kết quả của nó. Một khi chúng ta đã cứng lòng đến
mức chúng ta không còn thấy Chúa là nguồn quà tặng của mình nữa, không có gì là
vượt quá giới hạn. Chúng ta trở thành định luật đối với chính mình. Một lý do
khiến Kinh Thánh có lập trường mạnh mẽ như vậy để chống lại sự vô ơn và bội ơn có
thể là vì Chúa biết rằng kết quả cuối cùng của sự kiêu ngạo đó là một tâm trí
ghê tởm (Rô-ma 1:24). Khi chúng ta thường nhắc nhở bản thân rằng tất cả những
gì chúng ta là và tất cả những gì chúng ta có là một món quà từ Chúa (Gia-cơ
1:17), chúng ta đang tự bảo vệ mình chống lại sự thờ hình tượng và lòng kiêu
hãnh.