Để trả lời tốt nhất câu hỏi này, chúng ta sẽ
xem xét hai đoạn Kinh thánh mạnh mẽ. Lời đầu tiên được tìm thấy trong sách Thi
thiên: “Nếu phương đông cách xa phương tây bao nhiêu, Thì Ngài đã dời các vi-phạm
của chúng ta ra khỏi chúng ta cũng như thế ” (Thi thiên 103: 12). Một trong những
mánh khóe hiệu quả nhất mà Sa-tan chơi với các Cơ Đốc nhân là thuyết phục chúng
ta rằng tội lỗi của chúng ta không thực sự được tha thứ, bất chấp lời hứa của Lời
Chúa là gì. Nếu chúng ta thực sự nhận được Chúa Giê-xu là Cứu Chúa bằng đức
tin, và vẫn có cảm giác khó chịu đó tự hỏi liệu có sự tha thứ thực sự hay
không, điều đó có thể đến từ những ảnh hưởng của quỷ.
Các ác quỷ ghét khi mọi người được giải thoát khỏi sự nắm bắt
của chúng, và chúng cố gắng gieo hạt giống nghi ngờ trong tâm trí của chúng ta
về thực tế sự cứu rỗi của chúng ta. Trong kho vũ khí khổng lồ của mình, một
trong những công cụ lớn nhất của Sa-tan là liên tục nhắc nhở chúng ta về những
vi phạm trong quá khứ của chúng ta và anh ta sử dụng chúng để chứng minh rằng
Chúa không thể tha thứ hoặc khôi phục chúng ta. Các cuộc tấn công của ma quỷ
làm cho chúng ta trở thành một thách thức thực sự đối với việc chúng ta chỉ nên
đơn giản nghỉ ngơi trong những lời hứa của
Đức Chúa Trời và tin tưởng vào tình yêu của Ngài.
Nhưng thánh vịnh này cũng cho chúng ta biết rằng
Đức Chúa Trời không chỉ tha thứ các tội lỗi của chúng ta, mà còn loại bỏ chúng
hoàn toàn khỏi sự hiện diện của Ngài. Đây là một điều sâu sắc! Không có vấn đề,
đây là một khái niệm khó cho con người nắm bắt, đó là lý do tại sao chúng ta rất
dễ lo lắng và tự hỏi về sự tha thứ thay vì chỉ chấp nhận nó. Chìa khóa nằm ở việc
đơn giản là từ bỏ những nghi ngờ và cảm giác tội lỗi và nghỉ ngơi trong những lời
hứa tha thứ của Ngài.
Một đoạn khác là 1 Giăng 1: 9, “Nếu chúng ta
xưng tội của chúng ta, thì Ngài là thành-tín và công-chính để tha cho chúng ta
các tội của chúng ta và làm cho chúng ta sạch khỏi mọi sự không công chính”. Đức
Chúa Trời tha thứ cho con cái của Ngài khi họ phạm tội, khi họ đến với Ngài
trong thái độ ăn năn và xin được tha thứ. Ân sủng Đức Chúa Trời rất lớn đến nỗi nó có thể tẩy sạch tội nhân khỏi
tội lỗi của mình để trở thành con của Chúa. Ngay cả khi chúng ta vấp ngã, chúng
ta vẫn có thể được tha thứ.
Trong Ma-thi-ơ 18: 21-22, chúng ta đọc: "Đoạn
Phi-e-rơ đến và thưa với Ngài: “Thưa Chúa, bao nhiêu lần anh em tôi phạm tội chống
lại tôi và tôi sẽ tha-thứ hắn? Lên tới 7 lần?” Giê-xu phán cùng người: “Ta
không nói cùng ngươi lên tới 7 lần, nhưng lên tới 70 lần 7”. Phi-e-rơ có lẽ đã
nghĩ rằng anh ta đã hào phóng.
Nên ông đề
nghị cho anh em mình số lần, nói là lên đến bảy lần. Nhưng lần thứ tám, sự tha
thứ và ân sủng sẽ hết. Nhưng Chúa đã thách thức các quy tắc của Phi-e-rơ đề xuất
ân sủng bằng cách nói rằng sự tha thứ là vô hạn đối với những người thực sự tìm
kiếm nó. Điều này chỉ có thể có bởi vì ân sủng vô hạn của Đức Chúa Trời được thực hiện qua dòng máu của Chúa Jesus
trên thập giá. Vì sức mạnh tha thứ của Chúa Jesus, chúng ta luôn có thể được
làm sạch sau khi phạm tội nếu chúng ta khiêm tốn tìm kiếm sự tha thứ của Chúa.
Đồng thời, phải lưu ý rằng thật không đúng Kinh
thánh khi có việc một người phạm tội theo thói quen và liên tục như một lối sống
và làm một tín đồ (1 Giăng 3: 8-9). Đây
là lý do tại sao Phao-lô khuyên chúng ta “Hãy thử mình để xem nếu anh em ở
trong đức-tin chăng; hãy kiểm-tra mình! Hay có phải anh em chẳng nhận ra điều
này về anh em, rằng Giê -xu Christ ở
trong anh em sao?”(2 Cô-rinh-tô 13: 5). Là Cơ Đốc nhân, chúng ta vấp ngã, nhưng
chúng ta không thể sống một lối sống tội lỗi liên tục, không ăn năn.
Tất cả chúng ta đều có điểm yếu và có thể sa
ngã vào tội lỗi, ngay cả khi chúng ta không muốn. Ngay cả sứ đồ Phao-lô cũng đã
làm những gì ông không muốn làm vì tội lỗi trong cơ thể (Rô-ma 7:15). Giống như
Phao-lô, phản ứng của tín đồ là ghét tội lỗi, ăn năn tội lỗi và xin ân sủng thần
thượng để vượt qua nó (Rô-ma 7: 24-25). Mặc dù chúng ta không cần phải gục ngã
vì Đức Chúa Trời đủ ân sủng, nhưng đôi khi chúng ta làm vì chúng ta dựa vào sức
lực không đủ của mình. Khi đức tin của chúng ta trở nên yếu đuối và giống như
Phi-e-rơ, chúng ta chối bỏ Chúa của mình bằng lời nói hoặc trong cuộc sống, thậm
chí sau đó vẫn còn cơ hội để ăn năn và được tha thứ cho tội lỗi của chúng ta.
Một trong những mánh khóe khác của Sa-tan là
khiến chúng ta nghĩ rằng không có hi vọng, rằng không có khả năng chúng ta có
thể được tha thứ, chữa lành và phục hồi. Anh ta sẽ cố gắng khiến chúng ta cảm
thấy bị tiêu hao và bị mắc kẹt bởi cảm giác tội lỗi đến nỗi chúng ta không cảm thấy xứng đáng với sự tha
thứ của Chúa nữa. Nhưng từ bao giờ chúng ta xứng đáng với ân sủng của Chúa? Đức
Chúa Trời yêu thương chúng ta, tha thứ cho chúng ta và chọn chúng ta ở trong Đấng
Christ trước khi thành lập thế giới (Ê-phê-sô 1: 4-6), không phải vì bất cứ điều
gì chúng ta đã làm, mà là để chúng ta, những người đầu tiên hy vọng vào Chúa Jesus,
có thể ca ngợi vinh quang của Ngài (Ê-phê-sô 1:12).
Chúng ta phải luôn luôn nhớ rằng không có nơi
nào chúng ta có thể ngã mà ân sủng Đức Chúa Trời không thể đạt tới, và không có chiều sâu nào
mà chúng ta có thể bị nhấn chìm mà Chúa không còn có thể kéo chúng ta ra. Ân sủng
của Ngài lớn hơn tất cả tội lỗi của chúng ta. Cho dù chúng ta chỉ mới bắt đầu
đi lang thang hoặc chúng ta đã chìm đắm trong tội lỗi của mình, ta vẫn có thể nhận được ân sủng –
Ân điển là một món quà từ Đức Chúa Trời (Ê-phê-sô
2: 8). Khi chúng ta phạm tội, Thánh Linh sẽ kết án chúng ta về tội lỗi để kết
quả là một nỗi buồn thần thượng (2 Cô-rinh-tô 7: 10-11). Ngài sẽ không kết án
linh hồn chúng ta như thể không còn hy vọng, vì không còn sự kết án nào đối với
những người ở trong Chúa Giê-su Christ (Rô-ma 8: 1). Sự thuyết phục của Thánh Linh trong chúng ta là một chuyển động của tình
yêu và ân sủng. Ân điển không phải là một sự bào chữa cho tội lỗi (Rô-ma 6:
1-2) và nó không dám bị lạm dụng, có nghĩa là tội lỗi phải được gọi là tội lỗi,
tội lỗi và nó không thể được đối xử như thể nó vô hại hoặc không đáng trách.
Những tín đồ không ăn năn cần phải được đối đầu
một cách yêu thương và được hướng dẫn bước vào sự tự do, và những người không tin cần phải được
nói rằng họ cần phải ăn năn. Tuy nhiên, chúng ta cũng nhấn mạnh đến phương thuốc,
vì chúng ta đã được ban cho ân sủng (Giăng 1:16). Ân điển là cách chúng ta sống,
cách chúng ta được cứu, cách chúng ta được thánh hóa và cách chúng ta sẽ được
giữ gìn và tôn vinh. Chúng ta hãy nhận ân sủng khi chúng ta phạm tội bằng cách
ăn năn và xưng tội với Chúa. Tại sao sống một cuộc đời tội lỗi khi Chúa đề nghị làm cho chúng ta toàn vẹn và ngay thẳng
trước mắt của Đức Chúa Trời?