Thứ Năm, 1 tháng 8, 2019

SỰ XỨC DẦU—



1 Giăng 2:27, “Và về phần các con, sự xức dầu mà các con đã nhận từ Ngài cứ ở trong các con, và các con không cần một người nào dạy các con; nhưng vì sự xức dầu của Ngài dạy các con về mọi việc, và là đúng và không là lời nói dối, và y như sự xức-dầuđã dạy các con, các con cứở trong  Ngài”.
Sự thánh hóa của sự xức dầu không thể tách rời khỏi sự dạy dỗ của sự xức dầu. Ngay khi chúng ta có sự thánh hóa của sự xức dầu, chúng ta có sự dạy dỗ của sự xức dầu. Những người thiếu sự dạy dỗ của sự xức dầu chắc chắn thiếu sự thánh hóa của sự xức dầu.


Trong một khoảng thời gian, một tôi tớ Chúa kia đã tổ chức các hội nghị giảng Kinh thánh đặc biệt mỗi tháng vào thứ bảy và thứ hai. Một anh em hỏi: "Nếu loại hội nghị này diễn ra hàng tháng, thì việc rao giảng của ông sẽ không bị cạn kiệt sao?" Người tôi tớ Chúa trả lời: "Nếu một người có kinh nghiệm đích thực về thập tự giá và anh ta biết thập tự giá, anh ta sẽ không cần phải lo lắng về việc hết bài giảng. Anh ta sẽ chỉ cần lo lắng về việc hết thời gian".
Sự xức dầu bên trong sẽ cho chúng ta biết những gì chúng ta nên làm và không nên làm; Nó sẽ cho chúng ta biết nếu có gì đó đúng hay sai. Nếu một cái gì đó là theo sự dẫn dắt của Đức Thánh Linh, nó không thể mơ hồ. Khuôn mặt của người mẹ, cho dù cô ấy đang cười hay cau mày, là dấu hiệu cho con cái của cô biết đúng sai.


Tôi tin rằng Đức Thánh Linh đã được tuôn tràn, và Đức Thánh Linh ở trong các tín đồ. Sự xuất hiện của Thánh Linh khiến chúng ta tin vào Đấng Christ và biết rằng chúng ta được cứu. Sự ngự trị bên trong của Thánh Linh khiến các tín đồ biết tất cả mọi thứ. Nếu một tín đồ có nan đề với sự xức dầu, thì đó là bởi vì anh ta có nan đề với "Sự thánh khiết đối với Đức Giê-hô-va" (Xa. 14:20).
Sự xức dầu không chỉ là vấn đề cá nhân, mà còn là vấn đề của tập thể nữa. Mỗi chi thể trong hội thánh cần duy trì chỗ đứng thích hợp. Từ ngữ “Cơ Đốc nhân” có nghĩa là những người được xức dầu. Các Cơ Đốc nhân là những người được xức dầu ít, những người được thánh hóa bằng sự xức dầu. Đây là vị trí của chúng ta. Đồng thời, chúng ta phải bước đi theo sự dạy dỗ của sự xức dầu. Ngày nay, nhiều người được xức dầu, nhưng họ không cư xử như những người được xức dầu. Điều này giống như vua Sau-lơ, người được xức dầu nhưng vẫn tiếp tục phạm tội và bị Chúa kỷ luật.
-
Sự dạy dỗ của sự xức dầu cao hơn sự lên án hay lãnh đạo của lương tâm. Lương tâm sẽ cho chúng ta cảm giác bình an hoặc cảm giác bất ổn. Cảm giác này dựa trên khái niệm đúng sai. Tuy nhiên, khi ánh sáng của Đức Chúa Trời đến, sự bình an nội tâm theo sau không liên quan gì đến cảm giác nghỉ ngơi hay bất ổn trong lương tâm. Lương tâm có thể lên án, trong khi bình an bên trong vẫn tồn tại. Một anh em đã làm một cái gì đó, và lương tâm của anh ta lên án anh ta. Anh cảm thấy buồn và viết một lá thư cho một người anh em trưởng thành, kể lại vụ việc với anh ấy. Sau khi người anh em trưởng thành đọc bức thư, anh ta viết lại và đem ánh sáng đến người đầu tiên, sau đó người ấy đã lấy lại sự bình an. Lương tâm có thể sai, nhưng sự dạy dỗ của sự xức dầu không bao giờ có thể sai. Lương tâm mỗi người có tiêu chuẩn riêng. Chúng ta có thể gọi đây là lương tâm địa phương. Ví dụ, một người nên mặc loại áo nào? Anh ta có nên mua rau từ chợ và nấu chúng ở nhà không? Anh ấy có thể uống một ít rượu không? Trong những vấn đề nhỏ này, cảm giác của lương tâm bắt nguồn từ sự hiểu biết của chúng ta về đúng và sai.
Lương tâm có thể sai, nhưng việc thánh hóa của sự xức dầu và sự dạy dỗ của sự xức dầu không bao giờ có thể sai trật. Khu vườn Ê-đen có thể được gọi là thời đại của sự thiếu hiểu biết hơn là thời đại không có tội lỗi. Trong thời đại đó, không có sự thánh hóa của việc xức dầu hay sự  dạy dỗ của  sự xức dầu. Chỉ có lương tâm giúp đỡ con người phân biệt giữa đúng và sai.
st