Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2019

Con Đức Chúa Trời trong Châm ngôn 8-

Châm ngôn 8 cung cấp một trong những bằng chứng rõ ràng nhất rằng Chúa Jesus là Con của Đức Chúa Trời từ cõi vĩnh hằng. Đó chắc chắn không phải là phần thánh kinh duy nhất chứng minh sự thật quý giá và tuyệt vời này, vì toàn bộ Kinh thánh giới thiệu cho sự hiệp nhất trong vấn đề này. Bài viết này bây giờ giới thiệu một phản ứng đối với một số lập luận đưa ra chống lại vấn đề, "sự khôn ngoan" trong Châm ngôn 8 áp dụng cho Chúa Jesus.

Kinh Tân Ước nói với chúng ta rằng Đấng Christ là "quyền năng và sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời"(1 Cô-rinh-tô 1:24), Thậm chí có thể có một chương (Châm ngôn 8) liên quan đầy đủ đến chủ đề “Sự khôn ngoan” lại không liên quan đến Đấng Christ sao?
Một ý kiến ​​phản đối quan điểm này là sự khôn ngoan trong các câu 1-2 được nói ở dạng giống cái ("cô ấy") khiến sự khôn ngoan không thể liên quan đến cá nhân Đấng Christ. "Có một câu trả lời cho tranh luận này trong các câu 1-11, hình thức giống cái được sử dụng để đối xử với chủ đề của sự khôn ngoan theo cách kinh nghiệm chủ quan: đó là nói đến phản ứng cá nhân mà chúng ta dành cho Đức Chúa Trời, đó là sự thật về việc "Đấng Christ trong bạn" (Cô-lô-se 1:27).


Tuy nhiên, từ câu 12 đến cuối chương, hình thức giống cái của châm ngôn 8 này không còn được sử dụng. Trên thực tế, người viết báo cáo về những việc làm và lời nói của sự khôn ngoan theo "giống cái" trong 11 câu đầu tiên, trong khi từ câu 12, nó không còn đơn thuần là một bản báo cáo, mà là một người tự gọi mình là "Ta, sự khôn ngoan". Đây không chỉ đơn giản có tính chủ quan - ứng dụng cá nhân, mà là lời mô tả khách quan thực tế. Vì vậy, sự nhấn mạnh không phải là cách mọi người bị ảnh hưởng, mà là sự thật tuyệt đối đúng, bất kể người khác bị ảnh hưởng hay phản ứng với nó như thế nào. Toàn bộ bài phát biểu không nên làm gương cho chúng ta noi theo, nhưng cho chúng ta thấy những sự thật vinh quang dẫn chúng ta đến việc mình hết lòng tôn thờ trước Đấng là sự khôn ngoan.

Sau quan niệm khách quan lớn này về sự khôn ngoan, chương 9 trở lại với tính chủ quan theo giống cái "cô ấy" và "cô ấy" khi nó về sự khôn ngoan, chắc chắn rất phù hợp sự việc sau khi trình bày sự thật khách quan, một phản ứng cá nhân hiện lên trong lòng chúng ta. Đó là câu trả lời đẹp đẽ của việc cúi đầu trước Chúa Jesus và sự khôn ngoan tinh khiết của Ngài.
Một sự phản đối khác khi áp dụng những câu này cho Chúa Jesus là trong câu 24 và 25, nói rằng sự khôn ngoan đã được "sinh ra". Vì vậy, người ta có thể cho rằng sự khôn ngoan không phải lúc nào cũng tồn tại, nhưng Đấng Christ luôn luôn hiện hữu. "Lúc chưa có vực sâu, chưa có nguồn chảy nước nhiều, Thì ta đã sanh ra rồi. Trước khi núi non chưa lập nên, Và các gò nổng chưa có".

Nhưng quan điểm này bỏ qua các câu 22 và 23, trong đó sự khôn ngoan tuyên bố: "Trong buổi Đức Giê-hô-va khởi cuộc tạo hóa, Về thời thái cổ, trước khi chưa dựng nên muôn vật thì Ngài đã có ta. Ta đã được lập từ trước vô cùng, Từ khi nguyên thuỷ, trước khi dựng nên trái đất". Vì vậy, chúng ta không thể liên hệ" cái sinh ra "với thời điểm khi điều này xảy ra, giống như Ngài vốn có" từ cõi vĩnh hằng", nên Ngài đã được sinh ra từ cõi vĩnh hằng. Theo đó, Chúa Jêsus được gọi là "Con duy nhất của Đức Chúa Trời" (Giăng 3:18). Một số người dám khẳng định rằng điều này có nghĩa là Đấng Christ đã được sinh ra tại một thời điểm, nhưng điều này không phải vì thế mà Ngài là Đức Chúa Trời “gốc” từ cõi vĩnh hằng, suy nghĩ của con người không thể giải quyết câu hỏi này, chỉ có Lời của Đức Chúa Trời mà thôi.

Hơn nữa, nếu chúng ta chỉ áp dụng khúc kinh thánh này theo nguyên tắc sự khôn ngoan, không phải cho Chúa Jêsus, thì chúng ta có nói rằng Đức Chúa Trời đã có được sự khôn ngoan vào một thời điểm cụ thể không? Chắc chắn mọi tín đồ sẽ từ chối một ý nghĩ hoàn toàn vô nghĩa như vậy. Giống như sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời là vĩnh cửu và là một trong những thuộc tính vĩnh cửu của Ngài, nên thực sự Con yêu dấu của Ngài là vĩnh cửu, Đấng nầy là sự khôn ngoan trong thân vị.

Những câu này (12-26) rất đẹp, mô tả một cái gì đó về mối quan hệ và mối tương giao của hai thân vị, không chỉ là niềm vui của Đức Chúa Trời đối với một nguyên tắc hay niềm vui của một nguyên tắc vui mừng trong Đức Chúa Trời. Thật vậy, phước lành nói lên sự khôn ngoan (câu 30), giống như Chúa Jêsus, con của Cha, vui mừng trong mối tương giao của Chúa Cha, một cộng đồng và mối quan hệ vĩnh cửu.