Thứ Hai, 30 tháng 3, 2020

Vùng Hoang Dã-


Chúng ta đã thấy rằng lối vào nước ngàn năm là đặc quyền của mọi tín đồ, nhưng sự chiếm hữu đó trong tương lai, và việc sống nơi đó trong tâm linh hôm nay, chỉ thuộc về những người biến nó thành của riêng họ và sống trong sự vui hưởng nó trong tâm linh ngay bây giờ.

Theo cách tương tựvới dân Israel, cũng đúng với cuộc sống hoang dã của chúng ta ở tại đây, mặc dù tất cả các tín đồ thực sự được đưa an toàn qua Biển Đỏ, được cứu khỏi sự phán xét của Chúa, được giải thoát khỏi quyền lực của Pha-ra-ôn và ách nô lệ của Ai Cập, nhưng đó chỉ xảy ra khi chúng ta đang thực sự theo Chúa Giê-su mà chúng ta thực tế thấy rằng thế giới này là vùng đất hoang vu rộng lớn, nơi chúng ta là lữ khách và khách lạ trong đó.



---Chúng ta có ở trong đó không?
Những điều này là thực tế, và nó sẽ giúp chúng ta nhưng ít ai biết được tất cả các tài nguyên của Chúa chẳng cung cấp cho hành trình hoang dã của chúng ta nếu chúng ta không để lòng mình ở trong đó. Chúng ta nghiêm túc tự hỏi mình hai câu hỏi. Đầu tiên, tôi có phải là người khách lạ trong thế giới này đối với Chúa không? Thứ hai, tôi đi ngang qua sa mạc thế giới như một người lữ hành, hay sống trong đó như một công dân định cư? Những câu hỏi đơn giản nầy, dò xét tấm lòng như thế này, được hỏi một cách trung thực và phải trả lời trung thực trước mặt Chúa. Hai câu hỏi nầy thường thấu vào lương tâm của chúng ta cách mạnh mẽ; và nếu chúng ta vẫn bám víu vào thế giới này, chúng ta sẽ thấy chúng là những câu hỏi rất khó xử và khó chịu phải đối mặt. Tuy nhiên, đừng trốn tránh chúng, nhưng nếu chúng chạm vào một điểm đau, hãy để chúng có tác dụng đầy đủ hầu chúng ta thấy được nơi mình thực sự đang ở trước mặt Chúa.

Chúng ta nhận thấy rằng mình phải có một ngôi nhà và sự vui hưởng cho tâm linh của mình ở đâu đó, và cách duy nhất là không tìm kiếm điều này trên trái đất mà bằng cách thực sự có nó như một thực tại hiện tại cho tâm linh của chúng ta với Chúa trên trời. Hay nói cách khác, cách duy nhất để trở thành một người xa lạ ở nơi hoang dã, là ngay cả bây giờ chúng ta có nơi ở trong tâm linh rồi, mặc dù đối với cơ thể mình, chúng ta vẫn đang cố gắng đi đến sự nghỉ ngơi trong nước ngàn năm.

Sự thông công với Chúa ở trên trời mang đến ước muốn bước theo Ngài trên trái đất, trong khi sự sống phục sinh trong Ngài cung cấp sức mạnh duy nhất cho hành trình. 

--Tất cả tài nguyên của chúng ta đều ở trong Đức Chúa Trời-
Điều đầu tiên định tính chất cho vùng hoang dã là tất cả tài nguyên của tôi đều ở trong Đức Chúa Trời; Thức ăn của tôi đến từ thiên đàng, nước của tôi được Chúa ban cho, hướng dẫn của tôi là trụ mây; Nói tóm lại, mọi chi tiết trong cuộc sống của tôi đều được Chúa sắp đặt. Xung quanh không có gì ngoài cát sa mạc khô khan. Sa mạc hoàn toàn không có khả năng giúp tôi một chút nào trên hành trình của mình. Trên thực tế, kể từ giây phút đầu tiên khi tôi đi qua dưới dòng máu Chiên con, Chúa đã và là nguồn tài nguyên duy nhất của tôi và tôi cứ ở lại trong đó cho đến khi, trong thời gian tốt đẹp của mình, tôi thực sự đến sự an nghỉ của Chúa. Đây là hai bài học tuyệt vời sẽ khắc sâu vào tâm hồn chúng ta như những người xa lạ ở đây:

1) Không có gì trên thế giới này có thể giúp cuộc sống thuộc linh của chúng ta.

2) Tất cả tài nguyên của chúng ta là ở trong Đức Chúa Trời.