Webster định nghĩa tiêu biểu học về một người, một điều, hoặc sự kiện đều là làm biểu hiệu hoặc đại diện cho điều khác. Nói chung sự việc được hình dung
trước trong tiêu biểu không phải là một con
người
suông, nhưng là người-Trời.
Các tiêu biểu của Cựu Ước có chức năng
giống như các
dụ ngôn trong Tân Ước. Chúng là các cửa sổ để làm sáng tỏ một số biểu hiệu hoặc đối tượng. Hãy xem xét các dụ ngôn của Matthew 13 và các lá thư gởi cho bảy hội
thánh ở châu Á từ Khải thị 2 và 3.
Thật là vô cùng hữu ích và quan trọng cho chúng ta biết rằng tiêu biểu học của Cựu Ước là bảng chữ cái, trong đó ngôn ngữ của Tân Ước được viết. Tân ước được
chứa đựng
trong Cứu ước, Cựu ước được giải thích trong Tân Ước. Có rất nhiều tiêu biểu mà từ đó chúng ta có thể rút ra bài học quan trọng. Genesis là lô đất gieo hạt giống của Kinh Thánh. Cuốn
sách này chứa trong hình thức mầm giống, nhiều giáo lí lớn của Tân Ước. Ví dụ, lẽ thật sự cứu rỗi được tiết lộ trong sách Sáng Thế kí 3. Tổ phụ đầu tiên của chúng ta nhận ra rằng họ trần truồng và không thích hợp cho sự hiện diện của Đức
Chúa Trời. Quỹ đạo của sự sa ngã là như sau: (1) con người phát hiện ra rằng có điều gì đó sai trái với anh ta. (2) Con
người đã cố gắng để che giấu tội lỗi của mình bởi một loại áo che phủ tự cung cấp. (3) Con người đã cố gắng để ẩn mình khỏi Đức Chúa
Trời. (4) Thay
vì thú nhận tội lỗi của mình, con người đã tìm cách để bào
chữa cho nó. Đức Chúa Trời
mặc áo khoác bằng da cho họ; sản xuất các
miếng da nầy, cái chết đã xảy ra! Máu đã đổ ra, Người
vô tội đã phải chết thay vì những kẻ phạm tội.
Đây là cách duy nhất mà sự xấu
hổ của con người có thể được che phủ. Cách duy nhất con người có thể đứng trước mặt Chúa. Cái
chết của Chúa Giêsu được báo trước ở đây. Sự ứng dụng của tiêu biểu vào các tiêu biểu đối chiếu thì gần như hoàn hảo. Đó là Đức Chúa
Trời, Đấng cung cấp da chiên, làm áo khoác cho họ và mặc quần áo cho tổ phụ đầu tiên của chúng ta. Adam và Eve đã
không làm gì, Đức Chúa Trời
đã làm tất cả.
Bây giờ chúng ta quay lại để xem tại sao thủ tục này là
cần thiết. Genesis 3:7 nói, "Và con mắt của cả
hai được mở ra và họ biết rằng họ đã trần truồng." Hiệu quả đầu tiên của sự sa ngã trên Adam và Eve là nhận biết của sự xấu hổ của họ. Tại thời điểm này của thảm kịch con
người, hai sự kiện lớn đã diễn ra, chấm dứt thời kỳ
của sự vô tội và bắt đầu thời kỳ của lương tâm. Đây là một cái gì đó mới mẻ.
Trước đó họ không bao giờ có chức năng của lương tâm. Bây giờ họ biết
thiện và ác. Họ biết những gì là
đúng và những gì đã sai. Họ biết
rằng họ đã phạm tội. Họ có hai
lựa chọn. Họ có thể bước ra cách
công khai và thú nhận tội lỗi của họ hoặc họ có thể
cố gắng ẩn
mình.
Họ đã chọn cách thứ hai. Họ trốn giữa đám cây và khâu lá vả lại với nhau và làm cho mình hai chiếc tạp dề. Tôn giáo không
đổ máu của con người nỗ lực tự cứu mình bằng một tôn giáo không đổ máu của
những việc làm tốt đẹp (như Cain). Mọi người đang làm điều tương tự như vậy ngày hôm nay. Họ cố gắng
tránh mặt Chúa. Tôn
giáo – tham
dự nhà thờ - họ ẩn mình đằng sau sự công
bình riêng
tự tạo của họ. Họ
tin tưởng vào
các việc làm tốt của họ. Tất cả những lá vả mà có thể có vẻ là tốt trong một thời gian, nhưng sẽ không chịu đựng sự thử thách của cõi vĩnh hằng.
Chúng ta hãy xem xét cây vả mà Chúa Giêsu đã không tìm thấy có trái. Adam và Eva khâu lá vả lại với nhau! Chúa nguyền rủa cây vả không kết quả. Cây vả là điều duy nhất mà Chúa Giê-xu đã nguyền rủa trong khi Ngài còn ở nơi đây trên trái đất. Hành động này cho chúng ta thấy rằng tất cả các đề án mà con người sử dụng để che giấu sự trần truồng của mình đã bị lời nguyền của Christ và đã cam chịu khô héo.
Sáng thế ký 3:8 nói rằng, "Khi A-đam và Ê-va nghe tiếng của Jehovah Đức Chúa Trời, họ giấu mình." Điều gì thúc giục họ ẩn mình? Đó là thuộc tính họ mới có được, lương tâm. Lương tâm nói với chúng ta về sự thánh khiết của Đức ChúaTrời. Lương tâm làm cho chúng ta nhận thức được tình trạng tội lỗi của chúng ta. Lương tâm thúc giục chúng ta ẩn mình. Genesis 3: 9 chứng tỏ hai điều:
Con người đã bị hư mất, và (2) Đức Chúa Trời đã
đến tìm con
người. Hãy chú ý sự quan
tâm của Đức Chúa Trời
dành cho tạo vật sa ngã của Ngài theo cách
Ngài dã
kêu gọi Adam (" con ở đâu?"). Không phải là tiếng nói
của một cảnh sát, mà là tiếng nói của tình yêu khao khát. Adam trả lời: "tôi nghe tiếng Ngài, tôi sợ, vì tôi trần truồng, tôi giấu mình." Phản ứng của Đức Chúa Trời,
"Ai nói với con rằng con
đang trần truồng? Con có ăn cây mà Ta truyền lệnh con không ăn chăng? "
Khi Chúa đã đem Adam mặt đối mặt với tội lỗi của mình, Ngài đã cho anh ta một cơ hội để thú nhận tội lỗi của mình. Hãy lưu ý rằng thay vì một tiếng kêu tan vỡ, ăn năn, hối cải và xưng tội, Adam "bào chữa cho" chính mình. "Người phụ nữ Ngài đã cho tôi, cho tôi trái cây ấy và tôi đã ăn." Trước tiên, ông đổ lỗi cho Chúa, sau đó đổ tội cho Eva. Khi Chúa đòi hỏi Eve những gì cô đã làm, cô bào chữa cho mình là cũng nói rằng, "con rắn gạt tôi." Đó là xu hướng của con người, ưa đổ lỗi cho người khác về những thất bại và thiếu sót của mình. Chúng ta bào chữa cho những việc làm sai trái của chúng ta. Cách này đúng vào lúc bắt đầu của thời gian và nó là sự thật cho cuộc sống trong thế kỷ XXI. Lời bào chữa của Adam và Eve chỉ lên án họ. Tất cả các luận điệu lẫn tránh của con người không đủ cho khi một người đứng mặt đối mặt với Chúa. Họ chắc chắn sẽ là như vậy khi đứng trơ trụi trước mặt Đức Chúa Trời tại ngai lớn và trắng.
Daniel C Snaddon