Thứ Bảy, 12 tháng 5, 2012

Hiệp một với Đức Chúa Trời trong việc Ngài khước từ thế giới này



Watchman Nee và T.Austin-Sparks

Hỡi Đức Chúa Trời chúng tôi! Ngài há chẳng phải đã đuổi dân ở xứ nầy khỏi trước mặt dân Y-sơ-ra-ên của Ngài, mà ban xứ ấy cho dòng dõi Áp-ra-ham, là bạn hữu Chúa, làm sản nghiệp đời đời sao?” (2 Sử. 20:7)

Nhưng, hỡi Y-sơ-ra-ên, ngươi là tôi tớ Ta, còn ngươi, Gia-cốp, là kẻ Ta đã chọn, dòng giống của Áp-ra-ham, bạn Ta;”( Esai 41:8).

“Vậy là ứng nghiệm lời Kinh Thánh rằng: “Áp-ra-ham tin Đức Chúa Trời, và điều đó kể là công nghĩa cho người;” rồi người được gọi là bạn hữu của Đức Chúa Trời.” (Gia 2:23).

Chúng tôi đã thông báo rằng trong các buổi nhóm tối, chủ đề của chúng tôi sẽ là: "Bước vào tấm lòng của Đức Chúa Trời", và khi chúng ta nói về trái tim của Đức Chúa Trời, chúng ta có ngụ ý tình bạn với Đức Chúa Trời, vì tình bạn ngụ ý  người nầy đã bước vào trái tim của người kia. Đó là vấn đề của mối quan hệ từ tấm lòng.


Thật là một điều tuyệt vời khi có thể có tình bạn giữa con người và Đức Chúa Trời! Chính Đức Chúa Trời nói về David rằng ông là "một người vừa lòng Ta" (Công. 13:22), và chúng ta đã đọc ba lần trong Kinh Thánh rằng Abraham được gọi là 'bạn của Đức Chúa Trời'. Thật vậy, Đức Chúa Trời nói về ông: "Abraham, bạn của Ta", có nghĩa là ông đã bước vào trái tim của Đức Chúa Trời. Việc bước vào nầy tiến bộ dần dần. Nó đã không xảy ra cùng một lúc, nhưng là một chuyển động lâu dài, một cuộc hành hương thuộc linh mà kết thúc trong tm lòng của Đức Chúa Trời. Có tám giai đoạn riêng biệt - có tám chuyển động khác nhau trong cuộc đời của Abraham đã kết thúc ngay tại đó, trong trái tim của Đức Chúa Trời, và chúng ta hi vọng sẽ xem xét một số các giai đoạn này.

Tuy nhiên, trước hết chúng ta hãy tự nhắc nhở mình rằng Lời của Đức Chúa Trời cho thấy rằng có một cuộc hành hương thuộc linh. Peter nói: " Hỡi kẻ rất yêu dấu, anh em như lữ khách, kiều dân, tôi nài khuyên hãy kiêng cữ tư dục của xác thịt, là điều tranh chiến với hồn;” (1 Phiero 2:11), và tác giả của thư gửi tín hữu Do Thái diễn theo cách này: " Hết thảy những người đó đều chết trong đức tin, chưa nhận được điều đã hứa, chỉnh trông thấy và chào mừng điều đó từ đằng xa, tự nhận mình là lữ khách và kiều dân trên đất. 14 Vì kẻ nói như thế tỏ rõ rằng mình đang tìm kiếm một quê hương. Nhưng nay họ thiết tha mong mỏi một quê hương tốt hơn, tức là quê hương trên trời... Cho nên Đức Chúa Trời không thẹn mà chịu họ xưng Ngài là Đức Chúa Trời của họ, vì Ngài đã sắm sẵn cho họ một thành."(Hê-bơ-rơ 11:13,14,16). 

Bạn thấy những gì nói rằng: Tất cả họ đều đã chết trong đức tin không nhận được những lời hứa. Họ đã nhìn thấy chúng và chào đón chúng từ xa. Tất cả những anh hùng đức tin nầy được đề cập trong chương 11 của thư gửi tín hữu Hebrew vẫn đang tìm kiếm một xứ sở, đó là, chờ đợi cơ nghiệp của họ, và chương 12 làm cho nó khá rõ ràng rằng mặc dù họ đã rời khỏi trái đất này, họ là một với chúng ta trong sự 'tìm kiếm', sự “trông đợi”. Hết thảy những người đó, dầu nhơn đức tin đã được chứng tốt, song chưa nhận được điều đã hứa, 40 vì Đức Chúa Trời có sắm sẵn điều tốt hơn cho chúng ta, hầu cho ngoài chúng ta, họ không đạt đến sự trọn vẹn được”. (Hê-bơ-rơ 11:,40). Vì vậy, Abraham vẫn còn 'tìm kiếm' chung với chúng ta về xứ sở thuộc thiên nầy.

Có một nhóm từ
ngữ Tân Ước mô tả người tín đồ như một lữ khách và một người khách lạ, và những từ tiếng Hi Lạp nầy liên quan đến người dân ở đế chế La Mã đã không định cư nơi ở bất cứ nơi nào. Họ chỉ là du khách đến một nơi nào đó. Họ đã đến để ở lại một đêm, một tuần, một tháng, hoặc trong một năm, nhưng không có vấn đề họ ở lại bao lâu, họ không thuộc về nơi này. Họ không có hộ khẩu thường trú ở đó, và Kinh Tân Ước của chúng tôi được xây dựng dựa trên sự thật đó. Tất cả những từ ngữ tiếng Hi Lạp được tiếp lấy và áp dụng cho các cơ đốc nhân. Khi Peter nói: "anh em như lữ khách, kiều dân, tôi nài khuyên”. Ông không nói: 'Hãy làm lữ khách người tạm trú' nhưng 'anh em đã là'.

Năm cuốn sách đầu tiên của Kinh Thánh là những sách của một cuộc hành hương. Kinh Thánh mở ra với một người ở trong nhà. Đức Chúa Trời đã làm một ngôi nhà cho con người, và ông đã ở đó với Đức Chúa Trời trong nhà đó. Nó được gọi là 'lạc viên” (Paradise), nhưng người làm mất nhà của mình, bị đuổi ra khỏi đó, và ông trở thành một người khách lạ, một người lạ vô gia cư, người bị sa thải. Ông là một người lang thang trong trái đất và người nước ngoài đối với nhà của Đức Chúa Trời, tất cả vì anh đã bị cắt đứt tình bạn với Đức Chúa Trời. Khi mà tình bạn bị phá vỡ, con người bị mất nhà của ông, và ông đã thành một lữ khách và người lạ trên trái đất từ ​​bấy giờ. Không có nhà yên tĩnh cho tâm hồn của con người trong thế giới này, bởi vì thế giới không có người bạn nào của Đức Chúa Trời. Đó là cách làm thế nào Kinh Thánh bắt đầu, và sau đó lẽ thật đó được phát tán, trước hết là trong trường hợp của Abraham. Tất cả cuộc sống của ông, Abraham là một lữ khách. Chúng ta được cho biết rằng ông sống trong lều, và ông di chuyển lên và xuống  miền đất với căn lều đó. Bạn có thể nghĩ rằng một cái lều cho kỳ nghỉ một tuần là đúng (mặc dù điều đó phụ thuộc vào hoàn cảnh) nhưng tôi nghi ngờ liệu có ai ở đây, những người muốn dành toàn bộ cuộc sống của họ trong lều chăng. Abraham là một trong những người mà được viết: "Họ đang tìm kiếm sau khi một xứ sở riêng của họ" (Heb. 11: 14- một nơi mà họ có thể gọi là 'nhà'.

Chúng ta vượt qua từ Abraham đến Israel, những người cuộc sống của họ, là những lữ khách và những người xa lạ nơi hoang dã bốn mươi năm. Chúa đã hứa cho họ một ngôi nhà, một sự an nghỉ vào cuối cuộc hành trình, nhưng họ không bao giờ nhận được lời hứa đó trong cuộc đời của họ - " Hết thảy những người đó, ... chưa nhận được những lời hứa”. Ngay cả khi họ đã đi vào đất hứa, họ không bao giờ được nghỉ ngơi. Tại sao như vậy? Bởi vì họ đã ở trong một thế giới mà Đức Chúa Trời đã từ chối và bác bỏ, một thế giới mà Đức Chúa Trời không tình bạn với nó, và một thế giới mà không có người bạn nào của Đức Chúa Trời.

Điều đó đưa chúng ta đến giai đoạn đầu tiên của chúng ta trong cuộc hành hương thuộc linh, và chúng ta phải nhìn vào đoạn khác của Kinh Thánh.

“Đây là dòng dõi của Tha-rê: Tha-rê sanh Áp-ram, Na-cô và Ha-ran; Ha-ran sanh Lót. 28 Ha-ran qua đời tại quê hương mình, tức là U-rơ, thuộc về xứ Canh-đê, khi cha người là Tha-rê hãy còn sống.” (Sáng thế ký 11:27,28).

" Vả, Đức Giê-hô-va có phán cùng Áp-ram rằng: Ngươi hãy ra khỏi quê hương, vòng bà con và nhà cha ngươi, mà đi đến xứ Ta sẽ chỉ cho. 2 Ta sẽ làm cho ngươi nên một dân lớn; Ta sẽ ban phước cho ngươi, cùng làm nổi danh ngươi, và ngươi sẽ thành một nguồn phước. 3 Ta sẽ ban phước cho người nào chúc phước ngươi, rủa sả kẻ nào rủa sả ngươi; và các chi tộc nơi thế gian sẽ nhờ ngươi mà được phước.
Áp-ram đến xứ Ca-na-an 4 Rồi, Áp-ram đi, theo như lời Đức Giê-hô-va đã phán dạy; Lót đồng đi với người. Khi Áp-ram ra khỏi Cha-ran, tuổi người được bảy mươi lăm "(Sáng thế ký 12:1-4).

"
Tha-rê dẫn Áp-ram, con trai mình, Lót, con trai Ha-ran, cháu mình, và Sa-rai, vợ Áp-ram, tức dâu mình, đồng ra khỏi U-rơ, thuộc về xứ Canh-đê, đặng qua xứ Ca-na-an. Khi đến Cha-ran thì lập gia cư tại đó.” (Sáng thế ký 11:31).

Đức Chúa Trời đã nói với Abraham: "ngươi ra khỏi xứ sở ngươi, thân tộc ngươi, nhà cha của ngươi, đi đến một vùng đất mà Ta sẽ cung cấp cho ngươi '. Hàng trăm năm sau đó Stephen nói: " Đức Chúa Trời vinh hiển đã hiện ra cùng tổ phụ chúng ta là Áp-ra-ham khi người còn ở tại Mê-sô-bô-ta-mi, trước lúc đến ở Cha-ran " (Công 7: 2). Tôi muốn dừng lại đây để cho bạn biết một cái gì đó về Ur của Chaldees biết dường nào! Một thành phố lớn, và một nền văn minh tuyệt vời tồn tại ngay tại thời điểm đó! Tôi cũng muốn nói với bạn điều gì đó về người cha, Terah, và về ba người con trai của ông, người con trưởng trong số họ là Abraham, và về loại cuộc sống mà họ đang sống trong đó thành phố lớn, làm thế nào con trai, Haran, đã chết ở đó  thế nào con trai của Haran, Lót, tự liên kết với bác Abraham, nhưng thời gian sẽ không cho phép chúng tôi nói chuyện về tất cả những điều đó, tuy nhiên có thể điều đó thú vị. Chúng tôi phải đi bước đầu tiên nầy vào trái tim của Đức Chúa Trời
Đức Chúa Trời đã nói một cách dứt khoát và chính xác. "Ngươi hãy ra ngoài"! Trong những lời đó, điều khá hiển nhiên Đức Chúa Trời đã bác bỏ thế giới cũ của Áp-ra-ham, và, ông đã quan tâm cho đến lúc ấy, đã kết thúc với nó, và kết thúc với nó trong sự dứt khoát. Trong thực tế, Ngài đã nói với Abraham: "Bây giờ thế giới đã được hoàn toàn kết thúc với ngươi”.

Điều này đánh dấu bước đầu tiên bước vào trái tim của Đức Chúa Trời. Trái tim của Đức Chúa Trời không đặt ở trong Chaldea, nhưng bên ngoài  Chaldea.

Bây giờ hãy đánh dấu cẩn thận: điều này không phải là một giai đoạn trong hành trình thuộc linh, nhưng một bước cơ bản, xác định. Có một điểm mà tại đó một bàn chân của Abraham là ở trong Chaldea và bàn chân kiabên ngoài, và khi ông nhấc một chân và đặt nó ở bên cạnh bàn chân kia, ông đã vượt qua lằn ranh. Đó chỉ là một đường ranh giữa Chaldea và bên ngoài của Chaldea. Trong ngôn ngữ Tân Ước của chúng ta: giữa thế giới và bên ngoài thế giới. Nó được dự định bởi Đức Chúa Trờiphải tuyệt đối và dứt khoát tại điểm đó. Ông không được phép thỏa hiệp - trái tim của Abraham đã phải vượt qua đường ranh để hướng về phía tấm lòng của Đức Chúa Trời. Tất cả các giai đoạn và các thời kì sẽ kèm theo đó. Quyết định và bước cơ bản này sau đó sẽ được áp dụng và thử nghiệm tất cả các sự việc thông qua cuộc sống của ông. Nhiều tình thế, nhiều thử nghiệm và rất nhiều khó khăn sẽ phát sinh để thách thức bước đi đó, và mỗi một trong các trường hợp này sẽ đặt câu hỏi: bạn thực sự ngụ ý điều đó như khi bạn đã bắt đầu? Bạn thực sự có ngụ ý điều đó bao xa  khi bạn nói rằng bạn đã đi suốt con đường với Đức Chúa Trời?

Bạn thấy đấy, đứng ngay tại điểm khởi đầu của cuộc hành hương thuộc linh, mà kết thúc ở trong lòng của Đức Chúa Trời, cuộc khủng hoảng nầy: cuộc khủng hoảng nằm trong những lời nầy của Đức Chúa Trời - "ngươi hãy đi ra ngoài"! Tất cả các ý định và mục đích của Đức Chúa Trời được ràng buộc với phản ứng của chúng ta đối với mệnh lệnh đầu tiên đó.

Có lẽ nhiều cơ đốc nhân cao niên hơn không cần từ ngữ này, nhưng có một số người trẻ, và có thể có một số người già hơn trong  năm tháng đối với người còn trẻ trong cuộc hành trình. Những gì Đức Chúa Trời nói là: Nếu bạn có quan tâm với việc tìm kiếm một chỗ trong trái tim của Đức Chúa Trời, đây là nơi mà bạn phải bắt đầu. Bạn phải đi bước đầu tiên của sự hiệp một với Đức Chúa Trời trong việc Ngài từ khước thế giới này.

Bạn thấy đấy, những gì chúng ta quan tâm là trái tim của Đức Chúa Trời, có nghĩa là, tình bạn với Đức Chúa Trời. Có nói về Noah rằng  trong việc xây dựng chiếc tàu "ông lên án thế giới" (Hê-bơ-rơ 11: 7). Nó không phải là một vấn đề liệu thế giới tin rằng họ đã bị lên án hay không. Thực tế nó là một thế giới đã bị lên án, và nó chỉ là một vấn đề thời gian trước khi cơn lụt đến và phá hủy nó. Đó là một điều tốt, có tám người ở trong tấm lòng của Đức Chúa Trời! Họ đã thoát khỏi sự phán xét sắp đến.

Chúa Giêsu đã thực hiện sự tách biệt cơ bản khỏi thế giới này khi Ngài được báp têm, và sử dụng baptem của mình như là một phương tiện tuyên bố với thiên đàng, với mọi người  và địa ngục, rằng trái tim của Ngài đã được tách ra cho Đức Chúa Trời. Vào lúc Ngài chịu báp têm, Chúa Giêsu đã đứng về phía với trái tim của Đức Chúa Trời đối kháng với thế gian này, và tuyên bố rằng trái tim của Ngài không ở trong thế giới này - nó đã được với Chúa Cha. Mỗi cơ đốc nhân theo giả thiết đều đã được báp têm. Bạn có thể có nhiều ý kiến ​​khác nhau về báp têm là gì, làm thế nào thực hành nó, nhưng nếu bạn sắp tiếp lấy Chúa Giêsu như là gương mẫu của bạn, và những gì Tân Ước dạy về vấn đề này, bạn phải nhận ra rằng bap têm là một tuyên bố rằng bạn có bước vượt qua lằn ranh và bây giờ trái tim của bạn là hoàn toàn với Đức Chúa Trờira ngoài thế giới. 

Ngay sau khi Chúa Giêsu được báp têm, Ngài bắt đầu được thử nghiệm đối với bước đi Ngài đã tiếp lấy. Những cám dỗ đó trong hoang dã bởi Ma qu để thử nghiệm Ngài xem Ngài có ngụ ý gì với những gì Ngài đã làm. Satan đã cung cấp Ngài tất cả các vương quốc của thế giới này và tất cả các vinh quang của chúng, và sự trắc nghiệm là: trái tim của Chúa Giêsu có ở trong thế giới hay không? Ngài đã đứng cách trung thực với vị trí Ngài đã tiếp lấy và bác bỏ thế giới, và nếu bạn muốn biết những gì Chúa Giêsu nghĩ về thế giới, bạn chỉ cần đọc một chương trong Tân Ước, chương 17 của tin mừng của John. Tại đó, Chúa Giêsu đề cập nhiều lần đến thế giới và cầu nguyện rằng các môn đệ của Ngài có thể được giải thoát khỏi nó. Ngài nói: "Họ không phải từ (thuộc về) thế giới, ngay cả Con không từ trong (thuộc về) thế giới" (Giăng 17:16).

Bây giờ hãy chú ý đôi điều: thế giới mà Chúa Giêsu đã đề cập là gì? Thế giới duy nhất mà các môn đệ Ngài biết là thế giới tôn giáo, và đó là thế giới duy nhất mà Chúa Giêsu đã sống trong những ngày của xác thịt Ngài. Bạn có ngụ ý thế giới là gì? Bạn thấy, nó có thể là một điều rất tôn giáo. Có thể có rất nhiều tôn giáo thế tục-- có thể có nhiều về thế giới trong tôn giáo khi phải ra khỏi nó. Thế giới là một linh, một trí lực, một quyền lực. Nói tóm một lời, nó là tất cả những gì mà không ở trong trong tình bạn với Đức Chúa Trời.

Đức Chúa Trời là không có bạn bè từ trong thế giới tôn giáo trong những ngày của Chúa Giêsu. Thế giới có nghĩa là sự độc lập đối với Đức Chúa Trời, là có thể tiến lên mà không có Ngài trong đường đi của mình. Đó là tự làm trung tâm, chứ không phải Đức Chúa Trời làm trung tâm, nó bị Satan chi phối, lừa dối và làm mù quáng.

Bây giờ đến điểm này: Chúng ta sẽ không bao giờ đến bất cứ nơi nào trong cuộc hành hương thuộc linh này cho đến khi chúng ta giải quyết câu hỏi này cách đầy đủ và dứt khoát. Một trong những điều đau đớn nhất mà chúng ta thấy là con đường mà trong đó tất cả cơ đốc nhân trẻ tuổi đang làm là không tiến lên với Chúa. Họ đến một điểm nơi đó họ nói rằng họ đang đồng đi với Chúa, họ đưa ra quyết định cho Chúa, và dừng lại ở đó. Vì vậy, nhiều người không đi thêm nữa - và đây là tất c mục đích bao la của Đức Chúa Trời. Họ chỉ tiếp lấy mặt tiêu cực của mệnh lệnh Ngài và đã không lắng nghe mặt tích cực: "cho đến miền đất Ta sẽ bày tỏ cho ngươi ". " Ta sẽ ban phước cho ngươi,.. và ngươi sẽ thành một nguồn phước '." Và các chi tộc nơi thế gian sẽ nhờ (trong) ngươi mà được phước.”

Bạn thấy đấy, Đức Chúa Trời đã kêu gọi chúng ta 'ra khỏi' và bước ‘vào trong' cách hùng mạnh. Ngài đã không chỉ nói với Abraham "ngươi hãy ra khỏi"! Sự tách biệt được chi phối bởi mục đích lớn đang được thực hiện một phước lành hùng mạnh cho những người khác.

Một thế giới đã bị bác bỏ, nhưng Đức Chúa Trời không tin vào chân không, vì thế Ngài phải đặt một thế giới khác trong vị trí của nó. Abraham là khởi đầu mới của Đức Chúa Trời dành cho một thế giới mới. Ông được gọi là "cha của vô số các quốc gia"(Sáng thế ký 17:5). Cha cung cấp tính cách cho gia đình, và điều rất đầu nhất về tính cách của người  này là trái tim của ông đã hoàn toàn được đặt nơi Đức Chúa Trời. Nếu chúng ta thực sự là con thuộc linh của Abraham, chúng ta phải tiếp lấy tính cách của ông.

Vâng, đó là nơi mà chúng ta bắt đầu, bước đầu tiên trong cuộc hành hương thuộc linh hướng đến trái tim của Đức Chúa Trời. Bất cứ điều gì chúng ta có thể nói về chính chúng ta, trong những lỗi lầm và thất bại của chúng ta, điều có thể đúng về mỗi người chúng ta chúng ta có một trái tim hoàn toàn Đức Chúa Trời, đây là cách kết thúc với Đức Chúa Trời để Ngài có thể nói, của bạn và của Ngài , "Bạn của Ta".

T. Austin-Sparks