Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2014

MỘT THỜI ĐỂ... CÃI NHAU


Một ông nhà binh nhanh chân phát biểu truớc:
- Các ông có biết không?  mỗi cuối tuần tôi chở vợ đi chợ, tôi đẩy xe theo sau bà.  Mua đầy xe, tôi hỏi bả “Về chưa?”  Bả nói ông chở cho tôi lại chợ khác mua một chai nuớc mắm.  Tôi hỏi  “Sao bà không mua ở đây luôn.”  Bả nói:  “Ở đây nuớc mắm tới $2.99, còn chợ kia chỉ có $2.88”. Từ chợ nầy đến chợ kia lái xe 45 phút, bả quên tính tiền xăng. Tôi với bả bắt đầu… cãi.


Ông nhà binh chen vô:
- Còn tôi, khi lái xe, tôi quẹo tay phải, bả nói sao ông không quẹo tay trái. Tôi chạy nhanh, bả kêu tôi chạy chậm lại. Tôi chạy chậm, bả nói ông chạy như rùa bò. Tôi nói: “để tôi order hãng xe Toyota chế cho bà xe có 2 tay lái, để bà khỏi lái xe bằng miệng.”  Và, thế là cãi nhau.

Ông nhà bếp lắc đầu và kể chuyện ông nghe đuợc như sau:
- Có ông kia lái xe chở bà vợ ngoài xa lộ, chạy nhanh, bị cảnh sát quay đèn chận lại.  Cảnh sát hỏi “Ông có biết lỗi gì không?”  ông chồng chưa kịp trả lời, bà vợ tươm tướp la lên!  “Tôi đã nói ông rồi, ông chạy bạt mạng 7, 8 chục miles có ngày bị phạt mà ông không chịu nghe.”
Ông chồng  giận dữ la bà vợ:
- Để tôi lo, bà im cái mồm bà lại đi.
Không ngờ ông Cảnh Sát này là người Việt, nghe đuợc tiếng Việt, hỏi bà vợ:
- Bộ ông chồng bà ở nhà cũng nạt nộ bà như vậy phải không?
Bà vợ liền trả lời:
- Đâu có.  Bữa nào ổng uống ruợu say, ổng mới la như vậy.
Ông chồng nhận 1 ticket vuợt tốc độ và 1 ticket uống ruợu lái xe. Thế là vợ chồng lại cãi nhau.

Ông nhà binh nghe nói nãy giờ nhảy vô:
- Bà ngoại con Tép của tôi cũng không thua ai.
Bả nói với tui: “Sao tôi thấy ông ở Mỹ mấy chục năm rồi mà không hội nhập đuợc gì hết.”
Tôi tức quá:
- Bà không thấy tôi hội nhập sao? Ai cao máu, tôi cũng cao máu, ai cao mỡ, tôi cũng cao mỡ, ai tiểu đường, tôi cũng tiểu đường, tôi còn hơn nguời ta cái thấp khớp nữa.  Bà còn muốn tôi hội nhập gì nữa?
- Bà ngoại còn  nói: “Ý tôi muốn nói là ông không biết galant như nguời Mỹ, mở cửa xe cho vợ, mua bó hoa tặng vợ ngày Birthday, ngày Valentine.” … 
- Trời ơi! Tôi cũng  muốn mở cửa xe cho bà lắm chứ, nhưng sợ người ta nhìn vào, người ta nói: “Thân bà một đống, cọp ăn 3 ngày không hết, bộ bà đó bị bịnh bại liệt gì mà không mở cửa xe được". Còn birthday của bà, tôi mua cho bà 1 bó rau muống, 1 bó hành, 1 bó ngò, bà còn muốn gì nữa.

Thế là ông bà ngoại của con Tép bắt đầu cãi.
Ông nhà văn nãy giờ ngồi trầm ngâm, cuời mím chi, chậm rãi kể:
- Có một ông chồng đi sau xe chở quan tài của vợ đưa ra nghĩa trang. Ông bạn đi gần bên thấy ông này sao cái miệng nhép nhép như đọc kinh. Ông bạn tò mò đến gần hơn, thì nghe ông này không phải đọc kinh, mà ông ấy đang hát. Ông bạn hỏi: “Đám tang vợ vui vẻ gì mà ông hát?”
Ông chồng trả lời:
- Từ ngày cuới bả đến giờ, chỉ có hôm nay tôi đi chung với bả mà không cãi nhau”
Ông nhà bếp chen vô một chuyện khác. Ông kể năm rồi, ông phải mổ van tim. Bà vợ ngồi kế bên than:  “Ông ơi, ông chết tôi chết theo”
Ông hoảng hồn: “Thôi bà ơi, để tôi đi một mình cho thanh thản, khỏi phải đi chung, khỏi phải cãi với bà.”

Hai người cùng bị vợ khống chế  lâu ngày thành bệnh, một người khạc ra đờm đỏ, một người khạc ra đờm xanh. Họ rủ nhau đi tìm thầy chạy chữa. Thầy bảo: - Ðờm đỏ, may còn hi vọng, chứ đờm xanh thì chịu, không sao chữa được nữa. Nên về mà lo hậu sự đi thôi. Cả hai cùng hỏi thầy: - Sao đờm xanh, đờm đỏ lại khác nhau như thế? Thầy nói: - Ðờm đỏ tự phổi ra, họa còn có phương cứu chữa, chứ đờm xanh là mật vỡ mất rồi, còn chữa thế nào cho lành được. (Vỡ mật vì bị vợ khống chế)

Trời bên ngoài đang dông tố dữ dội, bà chủ tiệm bánh mì định đóng cửa đi về thì có một người đàn ông đội mưa gió chạy vào để mua một ổ bánh mì thịt. Bà chủ tiệm ái ngại hỏi: – Ông có vợ rồi phải không? – “Thì đúng là có vợ rồi. Bộ bà nghĩ, mẹ tôi nỡ sai tôi đi mua một ổ bánh mì trong trời dông bão như thế này sao?”
 Chồng cãi nhau với vợ. Sau khi chuẩn bị hành trang để ra đi, anh ta liền nói lời từ biệt: - Tôi tự nguyện đi làm nhà du hành vũ trụ đây. Thà va đập vào các thiên thể, hy sinh ở một hành tinh bí ẩn nào còn hơn cãi cọ suốt đời thế này với cô! Nói rồi anh ta đi ra và đóng sập cửa lại. Nhưng chỉ một phút sau đã quay vào nói: - Cô thế mà may! Ngoài phố trời mưa.

Nếu quí bạn nào thật sự muốn sống hạnh phúc, chết bình an, thì hãy đọc Sáu Điều Răn dưới đây của Hội Những Người Sợ Vợ  (đọc được trên báo, xin phép và cám ơn tác giả):

1. Kính vợ đắc thọ.  Sợ vợ sống lâu.  Nể vợ bớt ưu sầu.  Để vợ lên đầu là truờng sinh bất tử.
2. Đánh vợ nhừ tử, là đại nghịch bất đạo. Vợ hỏi mà nói xạo là trời đất bất dung
3. Chê vợ lung tung là ngậm máu phun người.  Gặp vợ mà không cười, là có mắt mà không tròng
4. Để vợ phiền lòng, là tru di tam tộc. Vợ sai mà hằn học là trời đánh thánh đâm.
5. Vợ gọi mà ngậm câm, là lòng lang dạ sói.  Để vợ nhịn đói là tội nhân thiên cổ.
6. Để vợ chịu khổ là bất tài vô dụng. Trốn vợ đi ăn vụng là ngũ mã phân thây…
Đặng Cao Nguyên—13-11-2014

8888888

Vài Lời Góp ý của Minh Khải:
Với cái tuổi cổ lai hi, tôi mạn phép góp ý phê bình đôi lời về thảm trạng cuộc sống lứa đôi của người Cơ Đốc mà tôi từng thấy, từng nghe trong hơn nửa thế kỷ qua. Tôi cũng đau lòng chứng kiến nhiều cảnh li thân, li hôn của dân Chúa. Tôi muốn viết đôi điều may ra cứu các bà các cô khỏi mật đắng và xiềng xích tội ác—tánh ưa không chế chồng mình.

1.    Chúa không dùng xương sọ A-đam để tạo ra vợ ông, nên các bà không thể ngồi trên đầu các ông. Chúa không dùng xương bàn chân A-đam làm ra người nữ, nên ông nào giày đạp vợ là sai lầm. Chúa lấy xương sườn A-đam xây dựng thành phu nhân cho ông, ông bà ngang bằng nhau, nhưng bà phải thấp hơn ông một chút. Đó là trật tự do Chúa qui định.

2.    Bức tranh vợ táo tợn đánh chồng, thoi vả mặt chồng là hình ảnh thiếu văn hóa, thô bạo. Tôi từng thấy nhiều phu nhân có nhiều cách “đánh” chồng, cai trị hay tra tấn chồng còn văn minh, khéo léo hơn nhiều. Đánh nạn nhân mà không để lại dấu tích trên hiện trường, như làm gãy răng của chồng bao giờ.

Họ tra tấn, khủng bố tinh thần, chì chiết, đay nghiến bằng những lời mềm mỏng, nhưng hàm lượng cực độc—tác hại cho nạn nhân đi đến chứng rối loạn tiền đình, những cơn đau tim nửa sống nửa chết, mà họ là vợ không hề biết. Tôi có biết mấy ông chồng bị giam trong nhà, nếu bà không cho phép, họ không được đi đâu hay giao tiếp với bất cứ ai dù nam hay nữ.

Bạn ơi, bạn đừng vội chê cười và ghép tên tuổi mấy ông chồng như vầy vào Hội Sợ Vợ. Họ không sợ vợ bao giờ, nhưng họ không thể đánh vợ để giành lại quyền uy, li thân hay li dị, nhưng chịu tử đạo sống trong cuộc hôn nhân bất hạnh của mình cho đến chết, vì họ muốn làm theo lời Chúa và giữ gìn hôn ước ký kết vào ngày thành hôn. Tôi có viết một bài về chủ đề ”Tuận đạo trong hôn nhân thánh”. Về một mặt các ông chồng chịu chết dần nầy cũng có lỗi lầm là không cai trị được nhà mình, thật đáng trách.

3.    Văn hóa Việt nam gọi vợ chồng là “nhà” của nhau. Quá hay, quá thị vị! Ngôi nhà của ông chồng là tâm hồn người phụ nữ. Tôi thấy lắm đức phu quân thay gì được thư giản, thảnh thơi trong ngôi nhà mình, vì ở đâu sao bằng ở nhà, thì ngôi nhà đó lại là khám tù cho ông, và hiền thê là chủ ngục gian ác.

4.    Sau rất nhiều năm quan sát và suy nghĩ, tôi mới ngộ ra rằng giữa vợ và chồng ai có quyền quyết định thì người đó là người chủ gia đình. Văn hóa Tây phương đặt người đàn ông ở địa vị thứ tư sau trẻ em, phụ nữ và con pet. Theo tôi, vợ có thể góp ý, nhưng Chúa  đã qui định người chồng phải làm đầu vợ, nên người chồng phải có quyền quyết định tối hậu trong mọi sự việc. Những hỡi ôi, “lệnh ông thua cồng bà”!!!

5.    Thực ra đa số phụ nữ Cơ Đốc cũng muốn tuân theo lời Chúa qui định lắm chớ---thuận phục, kính trọng chồng và vâng lời chồng. Nhưng mấy ai làm được điều đó? Tôi thấy đa số phụ nữ Cơ đốc là con gái của Giê-sa-bên, là em gái của A-tha-li. Thú thật, suốt nửa thế kỷ qua, tôi rất ít thấy con gái của bà Sa-ra kỉnh kiền, biết kính trọng chồng mình xuất hiện. Tôi thấy luật tội lỗi và luật sự chết trong Rô ma 8:2 chi phối phụ nữ Tin lành. Vì có bản chất của sa-tan, nên họ không thể không cai trị, không thể không chế ngự chồng mình, không thể không khủng bố chồng bình, thì họ mới thư giản tâm hồn, mới ngủ ngon, dầu đức phu quân của họ chưa hề chê cơm tìm phở một lần nào. Còn luật của sự chết làm họ liệt nhược, không đủ sức thuân phục chồng, dù đôi khi họ cũng muốn làm như vậy và biết đó là khuôn vàng thước ngọc của Chúa cho đạo vơ chồng.
Ô thảm thay!
15-11-2014