Nhìn Xem Jesus
Vào năm 1947, một chiếc tàu đến Southampton mang theo 1.530 binh sĩ từ chiến
trường trở về. Khi tàu cập bến, nhiều người đã đến tàu để đón người thân và bạn
bè của họ. Một cô gái trẻ cũng đến đón vị hôn phu đã biệt ly từ lúc bắt đầu cuộc
chiến. Dẫu là chiến tranh bom đạn, không ai có thể khiến họ thay lòng đổi dạ và
họ vẫn chung thủy với nhau. Nàng chạy lên chạy xuống nơi bến tàu, hăm hở tìm kiếm
ngược xuôi. Tuy nhiên, ở đó ai cũng như ai, mọi người đều mặc đồng phục giống
nhau. Liệu nàng có thể nhận ra chàng trai ấy giữa một đám đông lớn như vậy? Khi
các binh sĩ thấy nàng chạy tới chạy lui trên bến tàu, họ bắt đầu trêu chọc. Một
người nói: “Anh chàng của cô đã bị bỏ lại cảng rồi.” Một người khác nói: “Tôi
thấy cậu ấy ở Aden. Còn bây giờ tôi không biết cậu ấy ở đâu.” Người khác nữa
nói: “Tôi thấy cậu ấy ở Cairo. Có lẽ cậu ấy vẫn còn ở đó.” Nàng chẳng để ý đến
những gì họ nói. Chàng trai đã viết thư cho nàng vì vậy nàng biết cậu ấy nhất định
phải ở đâu đó trên tàu. Đột nhiên nàng nghe có người gọi tên mình. Nàng thốt
lên vui mừng: “Ôi! Đúng là anh ấy. Anh ấy đây rồi!” Hàng ngàn con mắt đã cố gắng
làm phân tán sự chú ý của nàng nhưng vô ích. Tương tự như vậy, một khi chúng ta
biết Chúa theo kinh nghiệm thì không ai có thể khiến chúng ta rời mắt khỏi
Ngài.
Chúng tôi ao ước rằng mắt chúng ta cũng chăm nhìn Chúa không rời. Có thể sẽ
có sự bắt bớ khủng khiếp. Có thể sẽ có sự quở trách, nhạo báng hay chế nhạo vì
cớ danh Ngài. Có thể chúng ta sẽ bị chính cha mẹ, bạn bè, người thân và những
người lân cận của mình ghét bỏ. Tất cả những điều này có thể xảy ra với chúng
ta một lúc nào đó, hoặc sớm hoặc muộn. Nhiều tín đồ đã bị cuốn đi bởi người
nam, người nữ, tiền bạc hoặc địa vị. Họ đã phủ nhận Chúa của mình. Nhưng Chúa
chúng ta yêu chúng ta, và Ngài muốn nói với chúng ta hết lần này đến lần khác:
“Hãy nhìn xem Ta. Hỡi cả trái đất, hãy nhìn xem Ta” (Isa 45: 22). Thật là một lời
mời gọi đáng yêu! Chúa chúng ta đang phát ngôn với tất cả chúng ta: “Bất kể các
ngươi gặp khó khăn, thử thách hoặc cám dỗ gì, hãy nhìn xem Ta.” Đó là bí quyết
để chiến thắng.
Nhìn Xem Và Chiếu Sáng
Chúng ta đọc trong Thi thiên 34: 5: “Họ nhìn xem Ngài và chiếu sáng!” Điều
này có nghĩa là họ chiếu sáng và tỏa sáng. Trước khi họ đến với Ngài, mặt họ đầy
sự sợ hãi và các dấu vết của tội và sự hổ thẹn. Mỗi ý tưởng, lời nói và hành vi
tội lỗi đều để lại một dấu vết xấu xí và đáng hổ thẹn trên mặt chúng ta. Có thể
ban đầu anh em không nhìn thấy, nhưng về sau nó sẽ xuất hiện. Ở đây, Đức Chúa
Trời nói: “Họ đã nhìn xem Ngài và mặt họ chiếu sáng.” Những người này ai? Họ là
những người đã từng có khuôn mặt xấu xí đáng hổ thẹn, trên đó anh em không nhìn
thấy gì khác hơn sự đen tối của tội. Nhưng bây giờ, bởi nhìn xem Ngài, mặt họ
chiếu sáng. Họ trở nên chiếu sáng. Một vẻ đẹp thiên thượng mới mẻ đã đến trên
gương mặt họ.
Cũng trong các câu 4, 6, 17 và 19 của chương này, chúng ta thấy tác giả đã
trải qua nhiều hoạn nạn. Tuy nhiên, khi đến với Chúa và nhìn thấy Ngài, ông đã
được giải cứu khỏi mọi sự sợ hãi. Tất cả các rắc rối và hoạn nạn của ông biến mất.
Nếu tôi có thời gian để nghe anh em nói và anh em có thời gian để nghe để nói
chuyện với tôi, thì anh em sẽ kể cho tôi nghe mọi rắc rối của anh em. Anh em sẽ
nói với tôi: “Anh ơi, tôi gặp rất nhiều khó khăn. Anh có thể dành cho tôi năm
hoặc sáu giờ không? Tôi có thể kể cho anh nghe mọi sự.” Một số người có thể cần
nhiều tuần hay thậm chí nhiều tháng, vì họ có quá nhiều rắc rối và các gánh nặng
của họ quá lớn. Nhưng xin hãy nghe, đừng kể với tôi những rắc rối của anh em,
cũng đừng kể với những người lân cận, các giảng sư hay bất cứ người nào. Họ
không thể giúp đỡ anh em, dù cho họ muốn giúp đi nữa. David, người của Đức Chúa
Trời đã thử làm điều này với các bạn hữu của ông, nhưng họ đã làm ông thất vọng.
Ông có một người bạn rất yêu ông tên Jonathan, con của Vua. Mặc dù người bạn ấy
cố gắng giúp đỡ ông, nhưng đã không thể làm được. Rồi David đến gặp các vua
khác, nhưng họ cũng làm ông thất vọng. Cuối cùng, ông nói rằng ông tìm kiếm
Chúa; nói cách khác, ông đã gặp Chúa.
Chúng ta đọc thấy rằng mọi loại người đến với David tại hang Adhulam vì họ
đang gặp rắc rối (I Sam 22: 2). Anh em cứ thử tưởng tượng tất cả những người
này đến với David lần lượt kể cho ông nghe chuyện của mình. Một người nói: “Tôi
bị vợ quấy rầy.” Người khác nói: “Tôi bị bạn bè quấy rầy.” Những người khác nói
họ bị rắc rối do mắc nợ hoặc bị những người lân cận quấy rầy. Nhưng một buổi
sáng nọ, họ thức dậy và nhìn thấy gương mặt David sáng ngời. Anh em có thể tưởng
tượng ra ngày ấy không? Họ nói: “Điều gì đã xảy ra với anh vậy David? Đêm qua
anh còn rất đau khổ, đổ nước mắt với chúng tôi. Nhưng bây giờ chúng tôi nhìn thấy
sự thay đổi trên gương mặt anh. Anh David ơi, làm sao anh có được gương mặt
vinh hiển sáng ngời như vậy?” Chắc hẳn ông trả lời: “Tôi không còn đau khổ nữa,
không còn thử thách hay hoạn nạn nữa, tất cả đã qua rồi. Hãy nhìn xem, Chúa đã
giúp đỡ tôi. Ngài đã giải cứu tôi khỏi mọi sợ hãi.” Mặc dù ông vẫn còn ở trong
sơn động và những khó khăn vẫn còn đó; ông vẫn còn bị Saul săn đuổi, nhưng ông
đã nói bởi đức tin: “Tôi đã tìm kiếm Chúa và Ngài đã nghe tôi. Ngài đã giải cứu
tôi khỏi mọi nỗi sợ hãi, hoạn nạn, thử thách và rắc rối.” Đó cũng là cách Ngài
sẽ giải cứu anh em.
Có người kia đến gặp một Maulvi (tăng lữ đạo Hồi) và nói: “Tôi muốn có
gương mặt sáng ngời, xin cho tôi biết cách để có gương mặt ấy.” Ông ta trả lời:
“Tôi sẽ cho anh một bài cầu nguyện để học thuộc. Hãy đọc nó hai mươi lần một
ngày trong vòng hai mưoi mốt ngày. Sau ba tuần anh sẽ có một gương mặt sáng ngời.”
Vị Maulvi này chỉ muốn tiền, vì vậy ông ta đã lừa dối người kia. Ông ta chỉ dẫn
người kia rửa mặt, rửa tay và lặp đi lặp lại lời cầu nguyện đó. Người kia hỏi:
“Có thể thời tiết sẽ rất lạnh, làm sao tôi có thể rửa mặt?” Ông ta được bảo rằng
nếu không thể rửa bằng nước thì có thể dùng bụi đất hoặc cát để chà xát lên mặt
và tay. Từ ngày đó, người ấy làm theo lời chỉ dẫn. Rồi vào ngày thứ hai mươi
hai, người ấy thức dậy từ rất sớm để cầu nguyện. Trời rất lạnh và ông ta không
thể rửa tay bằng nước lạnh, vì vậy ông ta đi ra ngoài để lấy một ít bụi đất để
chà xát vào tay. Trời còn tối và các ngón tay ông ta chạm trúng một vệt đen mà
ông dùng để trát lên mặt và tay. Sau đó ông ta cầu nguyện. Rồi ông ta đi gặp vợ
mình và nói: “Mình ơi, mình có nhìn thấy vinh hiển trên mặt tôi không?” Người vợ
thức dậy và nhìn thấy cả khuôn mặt ông ta đen thui thì nói: “Nếu vinh hiển màu
đen thì trên mặt ông có rất nhiều.” Anh em thấy nhiều Cơ-dốc nhân cầu nguyện đều
đặn và tham dự nhiều buổi nhóm và cũng tham gia vào cái mà họ gọi là sự phục vụ
bẻ bánh, nhưng gương mặt họ đen đúa với nhiều vết nhơ đáng hổ thẹn. Chắc chắn
là họ đã được gọi bởi danh Chúa Jesus Đấng Christ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy
các dấu vết của tội và của sự xấu hổ trên mặt họ.
Tuy nhiên, trong Thi-thiên 34: 5, David nói ra từ kinh nghiệm thật sự: “Họ
nhìn xem
Ngài và mặt họ chiếu
sáng.” Những người đã đến cùng David với gương mặt làu bàu, lằm bằm và sầu não
bây giờ thấy gương mặt David sáng ngời ngay cả trong hang tối Adhullam. Họ cũng
học tập nhìn xem Chúa, và mặt họ cũng bắt đầu chiếu sáng. Vinh hiển và vẻ đẹp
thần thượng đã chiếu sáng trên gương mặt họ, bất chấp sự nghèo khó và bệnh tật
của họ.
Vẻ đẹp mà Đức Chúa Trời ban cho ngày nay sẽ không đến bởi việc dùng xà
phòng, bột giặt, kem dưỡng da hay bằng cách đeo đồ trang sức bằng vàng và bạc.
Một số người thật ngu dại! Họ nghĩ rắng sử dụng những thứ này có thể làm cho họ
trở nên đẹp đẽ. Họ nghĩ rằng các phương tiện thế tục và đáng xấu hổ có thể làm
cho họ trở nên đẹp đẽ. Thật ra, theo cách này họ đã trở nên xấu xí hơn. Chỉ khi
nào nỗi sợ hãi của chúng ta biến mất và chúng ta chinh phục được các sự thử
thách của mình bằng đức tin thì chúng ta mới có thể có gương mặt chiếu sáng với
vinh hiển của Đức Chúa Trời.
Tuy nhiên, để được như vậy chúng ta phải học tập bằng cách kinh nghiệm ngay
từ bây giờ. Peter đã nói: “Tôi sẽ không bao giờ phủ nhận Ngài.” Tuy nhiên, khi
sự cám dỗ đến, ông đã phủ nhận Chúa ba lần, và lần thứ ba ông thậm chí bắt đầu
chửi thề và rủa sả: “Tôi không hề biết người này. Tôi chưa từng gặp hắn. Tôi
không hề biết biết hắn.” Chắc chắn đó là một thời khắc khó khăn đối với Peter.
Có lẽ chúng ta không thể tưởng tượng được. Ông bị bao vây bởi những người độc
ác là kẻ thù của Chúa Jesus. Vì vậy, giờ đây lòng ông tràn ngập nỗi lo sợ. Tuy
nhiên, trước khi đó ông đã nói: “Tôi sẽ không bao giờ phủ nhận Ngài.” Hầu hết
chúng ta nói cùng một điều, và rồi chúng ta phủ nhận Ngài. Một số người thậm
chí không dám đem Kinh thánh theo bên mình. Họ nói: “Những người lân cận của
tôi sẽ nghĩ như thế nào. Sếp tôi sẽ nói gì?” Có thể họ sẽ nói: “Người này sùng
đạo quá!” Họ sợ và khi mang theo Kinh thánh họ giấu trong áo khoác hoặc ở đâu
đó. Họ xấu hổ khi nghĩ đến những điều người khác sẽ nói. Những người khác thậm
chí cảm thấy rất xấu hổ khi nói chỉ vài lời về Chúa. Chúng ta rất dễ lên án
Peter. Nhưng chúng ta thì sao? Chẳng phải chúng ta cũng đối xử với Ngài tệ bạc
và đã phủ nhận Ngài rất nhiều lần sao?
Chúa Jesus Đấng Christ đã yêu Peter và Ngài dùng con gà trống để bày tỏ điều
đó. Chúng ta không biết con gà ấy đến, nhưng chúng ta biết rằng Chúa đã không
truyền lệnh cho thiên sứ nhưng cho một con gà đến, và dùng nó để cho Peter biết
rằng ông đã phủ nhận Ngài. Con gà trống đã tuân phục Chúa Jesus Đấng Christ và
đã gáy. Lúc ấy, Peter nhớ lại. Thậm chí Chúa có thể dùng một con gà trống nếu
Ngài muốn. Ngài không lệ thuộc vào các giảng sư. Đôi khi các giảng sư rao giảng
suốt nhiều giờ mà chẳng có ai ăn năn. Tuy nhiên, buổi sáng hôm đó chỉ một con
gà trống tuân phục Chúa đã khiến Peter ăn năn. Lòng ông trở nên mềm và ông khóc
lóc đắng cay.
Peter đã ngưỡng trong Chúa và chiến thắng sự cám dỗ. Bây giờ Chúa đang nói
với anh em: “Hãy nhìn xem Ta. Dù tội lỗi của ngươi là gì, hãy nhìn xem ta.” Dù
anh em gặp những thất bại gì, và tội lỗi của anh em lớn đến đâu, đáng xấu hổ đến
đâu, Ngài vẫn đang nói cùng một lời: “Hãy nhìn xem Ta. Đừng nhìn người rao giảng,
bạn bè hay thậm chí là các thiên sứ. Hãy nhìn xem Ta và ngươi sẽ được cứu.”
Hễ khi nào anh em nhìn ngắm Ngài, nước mắt ăn năn của anh em sẽ tuôn rơi.
Có một số người cảm thấy xấu hổ về việc đổ nước mắt trong nhà Đức Chúa Trời,
nhưng ở nhà thì họ đổ nước mắt. Ở nhà người vợ hỏi xin chồng một điều gì đó, và
nếu người chồng từ chối thì nước mắt người vợ sẽ tuôn rơi. Có thể anh em đổ nước
mắt vì nhiều điều trong nhà mình, nhưng trong nhà Chúa thì anh em xấu hổ không
khóc. Đừng tránh trút sự buồn rầu về tội lỗi của anh em ngày nay.
Chúa đang kêu gọi anh em nhìn xem Ngài, bất kể anh em sợ hãi điều gì, gặp rắc
rối hay hoạn nạn gì. Trước hết, David đã đến với Chúa với nước mắt ăn năn và buồn
rầu; sau đó có sự vui mừng trên khuôn mặt ông. Tác giả Thi-thiên nói: “Họ nhìn
xem Ngài và mặt chiếu sáng.” Ngay lập tức mặt họ trở nên chiếu sáng. Chúng ta
có thể nói các lời này với quyền bính: “Mọi hoạn nạn, rắc rối và thử thách của
anh em có thể tan biến miễn là anh em nhìn xem Đấng đã yêu anh em và chết vì
anh em.” Ngài đang phát ngôn các lời này và chỉ cho anh em đôi tay và đôi chân
bị thương của Ngài: “Hãy nhìn xem Ta và xem Ta đã làm gì cho ngươi. Ta đã chịu
khổ cho ngươi nhiều bao nhiêu để tha thứ cho ngươi, và để biến đổi ngươi, cất
đi mọi nỗi sợ hãi, hoạn nạn và thử thách của ngươi.”
Hãy nhìn xem Ngài ngay hôm nay và anh em cũng sẽ chiếu sáng.
Bakht Singh