Thứ Tư, 4 tháng 11, 2015

TRÁNH MIỆNG LƯỠI PHỈNH DỐI— Complaint of quarrelsome neighbors-



Dưới đây là bài thơ do tôi cảm tác phóng theo và sửa đổi vài ý từ bài thơ của nhà thơ Isaac Watts, của Hội thánh Anh quốc, hồi thế kỷ 19.
1. Đa vit bực bội về đoàn thể người có môi miệng phỉnh dối, sống xung quanh vua Sau lơ. Ông nói, “Lưỡi ngươi toan sự tà ác và làm điều giả dối, Khác nào dao cạo bén. Ngươi chuộng điều dữ hơn là điều lành, Thích sự nói dối hơn là nói sự công bình. Hỡi lưỡi dối trá, Ngươi ưa mến các lời tàn hại. Đức Chúa Trời cũng sẽ phá hại ngươi đời đời; Ngài sẽ bắt ngươi, rứt ngươi khỏi trại ngươi, Và nhổ ngươi khỏi đất kẻ sống.
Ông muốn xa lánh họ, ông nói, “Tôi có nói: Ôi! Chớ chi tôi có cánh như bồ câu, Ắt sẽ bay đi và ở được yên lặng. Phải, tôi sẽ trốn đi xa, Ở trong đồng vắng” (Thi 55:6-7 ) 
2. Tiên Tri Giê rê mi cũng muốn xa lánh dân Chúa thời ông để vào sa mạc mà sống, vì ông nói họ là bọn quỷ trá. Ông nói, “Ôi! Ước gì tôi có một cái quán khách bộ hành trong đồng vắng! Để tôi được bỏ dân ta mà đi xa khỏi họ; vì họ thảy đều là kẻ tà dâm, ấy là một bọn quỉ trá. Chúng nó giương lưỡi mình như cái cung, đặng phát lời dối trá ra. Chúng nó ở trong xứ là mạnh lớn, mà chẳng làm sự chân thật; bởi chúng nó làm ác càng thêm ác, và chẳng nhìn biết ta, Đức Giê-hô-va phán vậy” (Giê 9:2-3.
3. Ngày nay chúng ta vẫn còn gặp gỡ những người Cơ Đốc thủ đoạn chính trị, hai mặt, hai lưỡi, hai lời, hai lòng trong Thân thể Chúa nói chung.

-
Chúa của tình thương, Ngài đáng chúc tụng, 
Xin thương xót tình trạng của chính tôi,
Cho tôi an nghỉ cách khỏi quần chúng,
Khỏi miệng môi ưa lừa gạt chẳng thôi.

Đời tôi mỗi ngày thật là khó sống,
Giữa đoàn người ưa tranh cạnh liên hồi,
Những con người luôn cãi vả sinh động,
Thì giờ vàng ngọc tiêu hủy hại tôi.

Ước gì tôi được đồi thay chỗ ở,
Nơi cư trú chọn lựa cho hợp thời,
Thà trong sa mạc cô đơn, nắng gió,
Cổng địa ngục cần bỏ đến đời đời.

Bình an hạnh phước tôi luôn tìm kiếm,
Quê hương trên trời quý báu thân thương,
Tôi yêu hòa bình phô bày bằng miệng,
Còn chúng thì tranh chiến gieo tai ương.

Đam mê hồn họ gia tăng lên nữa,
Sự gian xảo mạnh mẽ không ngừng,
Hồn phỉnh gạt cắn nuốt, ôi Chúa, 
Phải làm gì chận đứng cơn giận khùng? –
-
Complaint of quarrelsome neighbors;

Thou God of love, thou ever-blest,
Pity my suff'ring state;
When wilt thou set my soul at rest
From lips that love deceit?

Hard lot of mine! my days are cast
Among the sons of strife,
Whose never-ceasing brawling waste
My golden hours of life.

O might I fly to change my place,
How would I choose to dwell
In some wide lonesome wilderness,
And leave these gates of hell!

Peace is the blessing that I seek,
How lovely are its charms!
I am for peace; but when I speak,
They all declare for arms.

New passions still their souls engage,
And keep their malice strong:
What shall be done to curb thy rage,
O thou devouring tongue!

Should burning arrows smite thee through
Strict justice would approve;
But I had rather spare my foe,
And melt his heart with love. 
Isaac Watts