Mathio 22:29, “ Đức Giê-su đáp:
“Các ông đã lầm, không hiểu Kinh Thánh cũng như quyền năng của Đức Chúa Trời”-
Năm Loại Tha Thứ Dành Cho Cơ Đốc
Nhân-
-
Kinh thánh khải thị công việc cứu chuộc của Đấng Christ trên thập tự
giá, đổ huyết ra, có hiệu quả đời đời. Ê-phê-sô 1:7 chép, “Trong Con ấy chúng
ta được sự cứu chuộc bởi huyết Ngài, được tha thứ các sự quá phạm của chúng ta,
theo sự giàu có của ân điển Ngài”. Kinh Tân ước nói đến 5 loại tha thứ dành cho
Cơ Đốc nhân. Chúng ta phải phân biệt 5 loại tha thứ nầy, nếu không, chúng ta sẽ
lầm lẫn về các sự dạy dỗ minh bạch trong Kinh thánh, nhất là sẽ rơi vào sự dạy
dỗ về ngục luyện tội. Nhưng nói đúng ra, thì tín đồ Cái chánh không thể tin
giáo lý về ngục luyện tội, nhưng lại không chấp nhận sự trừng phạt tín đồ trong
nơi khóc lóc và nghiến răng, sau khi Chúa Jêsus tái lâm.
1. Sự tha thứ đời đời.
Ma-thi-ơ 26:28 chép, “Ngài lại lấy
chén, cảm tạ, rồi đưa cho họ mà phán rằng: "Hết thảy hãy uống đi; vì đây là huyết ta, tức là huyết của giao ước,
đổ ra cho nhiều người được tha thứ các tội lỗi”.
Đây là sự tha thư lớn nhất, có
giá trị đời đời, ban cho Cơ Đốc nhân một lần đủ cả. Nhiều người lẫn lộn sự tha
thư nầy với sự tha thứ trong Ma-thi-ơ 12:32 (sự tha thứ sau thiên hi niên) và sự
cứu rỗi trong 1Cô-rinh-tô 3:12, nên họ đưa ra lý thuyết về ngục luyện tội và
tránh né sự trừng phạt trong nơi khoác lóc nghiến răng dành cho tín đồ.
2. Sự tha thứ để thông công với Hội
thánh:
Giăng 20:23, “Hễ các ngươi tha tội
ai, thì tội nấy được tha; còn hễ các ngươi cầm tội ai lại, thì tội nấy bị cầm lại.”
Tại đây Chúa ban cho các môn đồ quyền uy tuyên bố và báo cáo rằng một
người nào đó được tha các tội lỗi khi người đó tin Chúa. Sau đó, anh được tiếp
nhận vào sự thông công trong Hội thánh. Sự tha thứ các tội lỗi nằm trong tay
Chúa, nhưng vì tin Chúa trước, nên các môn đồ có quyền tiếp nhận hay không tiếp
nhận người mới tin. Nếu các môn đồ cảm nhận sự cứu rỗi của người tín đồ mới
không sáng tỏ, không đáng tin cậy, họ loại người tín đồ mới ấy ra. Có nhiều người
lợi dụng quyền nầy, đã cầm giữ tội lỗi của nhiều người được tái sinh thật. Đó
là lý do sứ đồ Phao-lô khuyên dân Chúa, “Vậy nên, anh em hãy tiếp nhận lẫn
nhau, cũng như Đấng Christ đã tiếp nhận anh em để Đức Chúa Trời được vinh hiển”
(Rô-ma 15:7). Tôi từng thấy vài hệ phái cực đoan còn cho rằng ngoài họ không ai
được cứu rỗi cả.
Loại tha thứ nầy là việc tương giao của người tín đồ mới với Hội thánh,
không phải sự tha thứ đời đời. Hai sự tha thứ trên đây đi đôi với nhau.
3.Sự tha thứ hằng ngày:
1 Giăng 1: 7, 9, “Nhưng nếu chúng
ta ăn ở trong sự sáng, như Ngài ở trong sự sáng, thì chúng ta tương giao với
nhau, và huyết của Jêsus Con Ngài làm sạch mọi tội chúng ta. Còn nếu chúng ta
thừa nhận tội mình, thì Ngài là thành tín công nghĩa, ắt tha tội cho chúng ta
và làm cho chúng ta sạch mọi sự bất nghĩa”.
Sự cứu rỗi và tha thứ thì đời đời, một lần đủ cả cho mọi Cơ Đốc nhân. Dù
Cơ Đốc nhân được Hội thánh nhìn nhận sự tha thứ của mình, được thông công trong
Hội thánh, thì Cơ Đốc nhân vẫn cần tiếp nhận sự tha thứ thực tiễn hơn nữa như
nói ở đây để phục hồi sự tương giao với Đức Chúa Trời khi thỉnh thoảng anh có
phạm tội.
4. Sự tha thứ quản chế:
Ga-la-ti 6:7-8 chép, “Chớ hề dối
mình: Đức Chúa Trời không chịu khinh nhạo đâu, vì ai gieo giống chi thì gặt giống
ấy. Kẻ gieo cho xác thịt sẽ bởi xác thịt
mà gặt sự hư nát, song kẻ gieo cho Thánh Linh sẽ bởi Thánh Linh mà gặt sự sống
đời đời”.
Đây là sự xử lý tể trị của Đức Chúa Trời với
con cái Ngài. Ga-la-ti 6:7-8 nói mọi tội lỗi đều mang lại hậu quả. Dù sau khi
phạm tội, ta có thể thú nhận tội lỗi mình với Chúa, được Ngài tha thứ, được phục
hồi thông công với Ngài, nhưng tội lỗi vẫn còn có thể mang hậu quả đau thương.
Văn kiện tội lỗi có thể được xá miển trước mặt Đức Chúa Trời, nhưng đau khổ do
hậu quả không thể tránh khỏi được. Đức Chúa Trời khôn ngoan, Ngài biết cách tốt
nhất xử lý ta theo đúng con người chúng ta. Đôi khi tội lỗi quá nặng, Chúa có
thể có cách xử lí tể trị với chúng ta như Hê-bơ-rơ 12:6 chép, “Vì Chúa sửa trị
kẻ Ngài thương yêu, Hễ con nào Ngài nhận thì cho roi cho vọt.”
Thí dụ như vua Đa-vít cướp vợ của U-ri rồi tìm cách sát hại ông ấy.
Đa-vít nói cùng Na-than, “Ta đã phạm tội cùng Đức Giê-hô-va”. Na-than đáp lại,
“Đức Giê-hô-va cũng đã xóa tội vua; vua không chết đâu” Đây là lời ân điển. Tuy
nhiên lời tiếp theo của Na-than là, “Nhưng vì việc nầy vua đã gây dịp cho những
kẻ thù nghịch Đức Giê-hô-va nói phạm đến Ngài, nên con trai đã sanh cho ngươi hẳn
sẽ chết…Chúa còn nói, “Nên bây giờ, gươm chẳng hề thôi hủy hoại nhà ngươi, bởi
vì ngươi đã khinh ta, cướp vợ U-ri, người Hê-tít, đặng nàng làm vợ ngươi. Đức Giê-hô-va phán như vầy: Ta sẽ khiến từ
nhà ngươi nổi lên những tai họa giáng trên ngươi; ta sẽ bắt các vợ ngươi tại
trước mắt ngươi trao cho một người lân cận ngươi, nó sẽ làm nhục chúng nó tại
nơi bạch nhựt. Vì ngươi đã làm sự kia
cách kín nhiệm, nhưng ta sẽ làm việc nầy trước mặt cả Y-sơ-ra-ên và tại nơi bạch
nhựt”.
Các tội lỗi của Đa-vít đã được Chúa tha thứ, “nhưng” ông đã cho các kẻ
thù của Đức Giê-hô-va nhiều cơ hội nói phạm Ngài, nên Đa-vít cần chịu khổ dưới
sự xử lý tể trị của Đức Chúa Trời. Nếu ngày nay Cơ Đốc nhân Tân ước phạm tội nặng,
anh có thể được tha thứ, nhưng phải gặt hậu quả việc phạm tội của mình một thời
gian. Đó là sự tha thứ quản chế của Đức Chúa Trời.
5. Sự tha thứ trong thời đại
vương quốc:
Ma-thi-ơ 12;32; 18:23-24, “Hễ ai
nói lời nghịch cùng Con người thì được tha; song hễ ai nói nghịch cùng Thánh Linh,
thì dầu đời nầy hay đời sau cũng chẳng được tha.--Vậy nên, nước trời ví như vua
kia định tính sổ với các đầy tớ mình. Vừa
khởi tính sổ, thì có kẻ kéo đến một tên kia mắc nợ một vạn ta lâng”. Sự tha thứ
thứ năm tương tự như sự tha thứ thứ tư, nhưng kéo dài hơn nữa.
Câu chuyện người đầy tớ không thương xót bạn mình minh hoạ còn có sự tha
thứ trong vương quốc ngàn năm. Nếu các Cơ Đốc nhân ngày nay không thương xót và
tha thứ anh em nào xúc phạm mình, thì các Cơ Đốc nhân đó sẽ bị Chúa xử lý cách
nghiêm khắc và nặng nề. Hoặc có ai xúc phạm anh em mình mà chưa kịp xin lỗi và
bồi hoàn trước khi Chúa tái lâm. Những người đó sẽ bị ở tù, bị quăng vào chỗ
khóc lóc nghiến răng trong thời đại vương quốc, rồi sau đó anh em đó mới được
tha thứ.
Gia-cơ 2:13 là câu Kinh thánh nghiêm trọng,
“Vì sự xét đoán không thương xót kẻ chẳng hay thương xót; nhưng sự thương xót
khoe thắng với sự xét đoán”. Loại thương xót và tha thứ nầy không liên hệ sự cứu
rỗi đời đời của Cơ Đốc nhân, nhưng liên quan sự xử lý tể trị của Đức Chúa Trời
với các Cơ Đốc nhân không có lòng thương xót, và không biết bồi hoàn.
Tóm lại, sự tha thứ và sự cứu rỗi đời đời
là ban tứ miển phí của Chúa ban cho mọi người tiếp nhận Ngài làm Cứu Chúa của họ.
Sự tha thứ nầy không bao giờ thay đổi hay huỷ bỏ. Sự tha thứ thông công do Hội
thánh điều dụng. Nếu một người đã được cứu mà không được Hội thánh tiếp nhận,
thì người đó vẫn không hư mất, chỉ mất sự thông công trong Hội Thánh. Sự tha thứ
mỗi ngày giúp Cơ Đốc nhân tương giao khắng khít với Chúa. Sự tha thứ tể trị
dành cho các tội phạm nặng nề của Cơ Đốc nhân. Cuối cùng, mỗi chúng ta phải hết
sức cẩn thận về sự tha thứ trong vương quốc. Cơ Đốc nhân có được vào vương quốc
ngàn năm hay không đều căn cứ trên sự tha thứ nầy. Người mất vương quốc phải ở
tù và nhận lãnh sự tha thứ nầy trong thời đại ngàn năm đó. Một số tội lỗi sẽ chỉ
được tha thứ trong thời đại hầu đến sau một thời gian kỷ luật, tức là các Cơ Đốc
nhân ăn năn trễ chỉ có thể vui hưởng phước hạnh của sự cứu chuộc đời đời với
Chiên Con trên ngai cho đến đời đời, nhưng đã mất vương quốc rồi –Khải Thị
22:1).
Minh Khải-6-9-2016