Nhã Ca 5:2-6, 8, 16; 6:1-6 Philíp 3:10 Col 1:24
Nhã Ca thực sự là một sách diệu kỳ. Lần nữa chúng ta
phải nói rằng chủ tâm của chúng ta không phải là hiểu suông quyền sách, điều đó
vô nghĩa. Điều chúng ta phải thấy là mọi điểm chuyển biến trong sự sống hầu
chúng ta có thể nẩy mầm cho mục đích trường cửu của Đức Chúa Trời, sự xây dựng
tập thể. Sự nhấn mạnh chủ yếu của chúng ta trong sứ điệp này là sự sống và sự xây
dựng xuất phát từ sự sống. Chúng ta phải thấy các sự chuyển biến trong sự sống
cho sự trưởng thành trong sự sống, mà sẽ sản xuất sự xây dựng.
Dù chúng ta không có chủ tâm hiểu suông quyển sách
này, song le chúng ta vẫn cần quen thuộc với mọi từ liệu, các lời diễn tả, minh
họa và hình thể. Đây là văn phẩm thi ca và trong một văn phẩm như vậy, các hình
thể như vậy là quan trọng. Chúng ta không vì trí thức suông về kinh thánh,
nhưng chúng ta cần hiểu biết mọi chuyển biến trong sự sống. Vì vậy, tôi cảm thấy
chúng ta cần ôn lại mọi hình thể mà chúng ta đã bàn rồi.
--Tìm
kiếm Chúa
Sách này bày tỏ rằng sự trưởng tiến thuộc linh trong sự
sống bắt đầu với khâu tìm kiếm Chúa. Khâu tìm kiếm của chúng ta luôn luôn là kết
quả của việc chúng ta được Chúa hấp dẫn và lôi kéo. Bất cứ khi nào Chúa bày tỏ
chính mình Ngài cho chúng ta, tự phát chúng ta sẽ bị thu hút theo đuổi Ngài.
Người tìm kiếm trong sách này ở trong một đường lối yêu thương. Khi chúng ta được
Chúa hấp dẫn, chúng ta khởi đầu tìm kiếm Ngài bằng cách yêu Ngài. Sau khâu tìm
kiếm, có khâu tìm thấy mà đưa chúng ta vào sự tương giao thiết thực với Chúa. Sự
tìm kiếm đem lại sự tìm thấy, và sự tìm thấy đem lại sự tương giao.
Trong chương 1 của sách này, người tìm kiếm đã được
đưa vào phòng bên trong của Vua. Thậm chí nàng đã ngồi vào bàn của vua. Tất cả
các điều này chỉ dẫn một sự tương giao thân mật và tăng cường lực với Chúa. Nhờ
tương giao với Chúa mà chúng ta bắt đầu đánh giá Ngài. Bước thứ nhất trong kinh
nghiệm của chúng ta không trực tiếp vui hưởng Chúa, nhưng đánh giá Ngài. Tại
đây, người tìm kiếm bắt đầu đánh giá Chúa như bó hoa một dược và chùm hoa phụng
tiên. Đây là tất cả những sự đánh giá Chúa. Nàng đã thực sự đánh giá sự dịu ngọt
của Ngài, sự thanh lịch của Ngài và vẻ đẹp của Ngài.
Trong câu cuối cùng của chương 1, nàng đã bước vào một
sự tương giao tăng tiến và sâu nhiệm hơn với Chúa. “Rường nhà chúng ta bằng gỗ
bá hương, rui mái nhà bằng cây tòng”. Cây bá hương khải thị sự phục sinh, còn
các cây rui bằng gỗ tùng biểu thị sự chết của Đấng Christ. Nhờ điều này chúng
ta đã bước vào sự tương giao chặt chẽ hơn với Chúa.
--Sự
biến đổi bắt đầu
Nhờ tất cả các sự đánh giá này về Chúa nên nàng đã bước
vào bước thứ nhất của sự biến đổi. Nàng được Chúa so sánh với bầy ngựa trong xe
của Pha ra ôn. Nàng vẫn có sức mạnh thiên nhiên riêng và nàng còn mang vài điều
thế tục. Nhưng rồi dần dần đôi mắt nàng đã được thay đổi thành mắt bồ câu. Bây
giờ quan niệm nàng đã được thay đổi tận căn bản bởi sự đánh giá thêm về Chúa.
Chúng ta càng đánh giá sự dịu ngọt và thanh lịch của Chúa, tâm trí của chúng ta
sẽ càng được đổi mới càng thêm. Chúng ta sẽ bỏ mất quan điểm của sự sinh đẻ
thiên nhiên của chúng ta và bắt đầu có sự sang suốt của Linh.
Rồi nhờ tương giao chặt chẽ và sâu nhiệm hơn với Chúa,
như chung ta đã thấy trong câu cuối cùng của chương một, nàng trở nên một bông
huệ chỉ tin cậy Đức Chúa Trời. Chúng ta biết rằng một con ngựa còn đầy sức mạnh
riêng của nó, nhưng một hoa huệ không có
sức mạnh trong đó để tin cậy. Sức mạnh thiên nhiên đã mất, nàng nhận thức rằng
để tiến lên với Chúa, nàng phải từ bỏ toàn thể sức mạnh thiên nhiên đang khi
làm các sự việc cho Ngài. Nàng bắt đầu đặt sự tin cậy của nàng nơi Đức Chúa Trời
và đây là nếp sống của hoa huệ. Nàng trở nên như một cái hoa huệ nhỏ bé, đang lớn
lên trong đồng ruộng, tin cậy nơi sự chăm sóc của Đức Chúa Trời. Nàng không sống
bởi lao tác vất vả riêng, nhưng bởi tin cậy nơi Đức Chúa Trời. Đây là một sự biến
đổi thiết thực.
--Từ
sự đánh giá đến sự vui hưởng
Sau khi người tìm kiếm trở nên một bông huệ, nàng bắt
đầu vui hưởng Chúa. Lúc đầu nàng đánh giá Chúa như bó hoa một dược và như chùm
hoa phụng tiên, nhưng vào lúc đó nàng đã chưa bắt đầu vui hưởng Chúa. Sự vui hưởng
bắt đầu tiếp sau khi được biển đổi thành hoa huệ. Sau khi trở nên một bông huệ,
nàng bắt đầu vui hưởng trái của Chúa, mà vốn dịu ngọt đối với khẩu vị của nàng.
Bây giờ nàng không chỉ đánh giá Chúa nhưng cũng vui hưởng Chúa bằng cách ăn
trái của Ngài. Rồi nàng được đưa vào nhà yến tiệc, nhà của rượu nho, để có một
sự vui hưởng tăng tiến về khâu ăn và uống Chúa. Trước thời gian này, nàng đã chỉ
có một loại đánh giá về Chúa. Các sự phong phú của Chúa vẫn chưa được truyền
vào nàng. Nhưng vào lúc nàng bắt đầu vui hưởng Chúa, nàng khởi sự nhận đôi điều
từ Chúa vào trong nàng. Nhờ ăn và uống Chúa, vài nguyên tố của bản thể Chúa đã
đưa vào trong nàng.
Do đó, nhờ ăn uống và vui hưởng Chúa, bước thứ ba của
sự biến đổi được truyền vào nàng. Người tìm kiếm trở nên một con bồ câu. Trong
kinh thánh chim bồ câu biểu thị Đức Thánh Linh. Bây giờ nàng sống như Đức Thánh
Linh, cư xử như Đức Thánh Linh và nhìn như Đức Thánh Linh. Là một con bồ câu,
nàng trở nên sự biểu hiện của Linh, chỉ nhờ tiếp lấy nguyên tố của Chúa vào
trong nàng mà nàng được biến đổi theo một đường lối như vậy. Không chỉ nhờ đánh
giá Chúa là gì, nhưng nhờ tiếp lấy Chúa vào trong nàng theo đường lối vui hưởng
mà chính và nguyên tố của Chúa đã vào trong nàng và khiến cho nàng được biến đổi
cách kiên cố. Bây giờ nàng không còn là một bầy ngựa hay một bông huệ, nhưng một
con bồ cầu, sự biểu hiện của Linh ban sự sống.
--Tham
dự vào sự chết và phục sinh của Chúa
Mọi sự biến đổi của nàng đều vì sự đánh giá và vui hưởng
của nàng về Chúa xuyên qua các kinh nghiệm về sự chết và phục sinh của Chúa. Có
nhiều hình thể như một dược, hóc của vầng đá, nơi kín mật của các chỗ lên từng
bực, đó là các hình thể về sự chết và phục sinh của Chúa. Đang khi nàng đang
đánh giá và vui hưởng Chúa, nàng kinh nghiệm sự chết và phục sinh của Chúa.
Chúng ta không thể tham dự về chính mình Chúa mà không dự phần trong sự chết và
phục sinh của ngài. Điều này vì cớ các chi tiết này là các nguyên tố của chính
bản thể Ngài. Nếu chúng ta vui hưởng Ngài, chắc chắn chúng ta sẽ dự phần sự chết
và phục sinh của Ngài. Chúng ta càng tham dự Chúa, chúng ta càng tiếp tục lấy sự
chết Ngài vào trong chúng ta nhiều hơn. Chúng ta càng vui hưởng Ngài, chúng ta
càng tiếp tục sự phục sinh của Ngài.
Như
tôi đã đề cập trong quá khứ, ngày nay Chúa giống như một liều lượng tổng bao
hàm. Trong một liều lượng như vậy, có
mọi thành phần và nguyên tố cần thiết. Có các nguyên tố sát trừ, và có các
nguyên tố dinh dưỡng. Sự chết của Chúa là nguyên tố sát trừ, và sự phục sinh của
Ngài là nguyên tố dinh dưỡng. Khi chúng ta vui hưởng Chúa, chúng ta vui hưởng mọi
thành phần của Đấng Tổng Bao Hàm như vậy. Chúng ta càng vui hưởng Chúa, tiếp
thu Chúa, các nguyên tố sát trừ càng tràn vào chúng ta, songle đồng thời chúng
ta cũng nhận được các nguyên tố dinh dưỡng của sự phục sinh Ngài. Halêlugia!
Khi nguyên tố của Chúa vào trong chúng ta, Ngài giết chết mọi chi tiết tiêu cực
và nuôi dưỡng chúng ta bằng mọi nguyên tố tích cực. Điều nầy chỉ có thể phát
sinh sự biến đổi. Đôi mắt ngựa đã được thay đổi thành mắt bồ câu, và thậm chí một
bầy ngựa đã được thay đổi thành một bông huệ. Rồi hoa huệ được biến đổi thành bồ
câu, và nàng ngụ trong hóc vầng đá và trong nơi kín mật của các chỗ lên từng bực.
Nàng ngụ trong sự chết, phục sinh và thăng thiên của Chúa.
--Không
có nhân phẩm.
Rồi cuối cùng nàng bước ra
khỏi đồng vắng thuộc linh của mình, tức là ý muốn của nàng. Nàng bước ra như
các trụ khói, tẩm một dược và nhũ hương và các loại thuốc thơm của con buôn.
Trong các hình thể trước, nhiều hay ít đều cũng có nhân phẩm, nhưng bây giờ là
các trụ cột, không có nhân phẩm. Nàng đã được Chúa xử lý đến nổi nhân phẩm nàng
đã mất.
Trong nếp sống thuộc linh của
chúng ta, nan đề luôn luôn với nhân phẩm của chúng ta. Mỗi người chúng ta đều
có một nhân phẩm mạnh. Nếu chúng ta xử lý với các đồ vật, chúng ta không có nan
đề, vì cớ các sự vật không có nhân phẩm. Nhưng nếu chúng ta xử lý với người ta,
luôn luôn có nan đề vì cớ có các sự dị biệt ở trong nhân phẩm. Vì lý do nầy
Chúa phải xử lý với nhân phẩm chúng ta, vì cớ nó tranh chấp với nhân phẩm của
Ngài. Trong bốn hình thể rồi của nhóm thứ nhất, không có nhân phẩm. Người tìm
kiếm đã ra khỏi ý muốn của nàng, và nhân phẩm nàng đã được xử lý cách triệt để
không có nhân phẩm trong các cây trụ; chỗ nằm nghỉ, cái kiêu và mão miện.
Halêlugia!
Hoàn toàn có tám hình thể
trong nhóm thứ nhất: các con ngựa, mắt bồ câu, hoa huệ, bồ câu, trụ khói, chỗ nằm,
nghỉ, cái kiệu, mão miện. Có nhiều điều xảy ra giữa bốn hình thể đầu tiên. Có sự
đánh giá và vui hưởng về Chúa Jesus mà phát sinh sự biến đổi từ hình thể nầy đến
hình thể kia. Nhưng hầu như không có gì xảy ra giữa bốn hình thể sau. Các cây
trụ, chỗ nằm nghỉ, cái kiệu và mão miện đều hầu như là một và như nhau. Vì một
khi chúng ta đạt đến giai đoạn bỏ mất nhân phẩm mình, chúng ta sẽ là bốn hình
thể nầy cùng một lúc.
Rồi ai sẽ là nhân phẩm cuả
chúng ta? Halêlugia! Chúng ta có thể thấy điều nầy cách minh bạch trong hình thể
cái kiệu. Chính cái kiệu không có nhân phẩm, nhưng có một thân vị trong cái kiệu.
Thân Vị nầy là nhân phẩm trong cái kiệu.
Thân Vị nầy là ý muốn của cái kiệu. Tình cảm của Ngài là tình cảm của cái kiệu.
Tâm trí của Ngài là tâm trí của cái kiệu. Chính cái kiệu không có nhân phẩm nào
nhưng nó chứa đựng thân vị hằng sống của Vua bên trong nó. Tất cả điều nầy diễn
giảng cho chúng ta nhiều hơn một số bài giảng làm sao làm người thuộc linh. Nếu
chúng ta cứ nhìn vào các bức tranh nầy, chúng ta sáng tỏ. Khi chúng ta bước ra
khỏi đồng vắng ý muốn chúng ta, chúng ta là sự khoe khoang và vinh quang của
Chúa. Ngài đã trở nên nhân phẩm đầy trọn và hoàn bị của chúng ta.
Ban đầu, Chúa đã đụng chạm đến
tình cảm của người tìm kiếm (1:2-4). Rồi dần dần, tâm trí của nàng đã được đổi
mới (1:15). Cuối cùng ý muốn của nàng được chế phục (3:6). Vì vậy toàn thể hữu
thể của nàng đã được biến đổi: tình cảm nàng đã được đụng đến, tâm trí nàng đã
được đổi mới và ý muốn nàng bị chế phục. Nàng đã trở nên một với Chúa ở bên
trong đến nổi nàng đã trở nên sự biểu hiện bề ngoài của Chúa. Điều nầy được
nhìn thấy trong cả cái kiệu và mão miện. Chúa ở trong cái kiệu, và Ngài ở dưới
mão miện. Vì vậy Ngài được mô tả như là Salômôn với mão miện. Hai đã trở nên một.
Đây đích thực là sự thành đạt cao hơn hết của sự thuộc linh.
--Ba sự chuyển biến chủ yếu.
Nhưng bây giờ chỉ là phần đầu
của quyển sách, chỉ bày tỏ phần đầu trong lời phô diễn theo thi ca về các kinh
nghiệm của chúng ta. Vào điểm nầy nàng vẫn nói nàng cần núi một dược và đồi nhũ
hương. Điều nầy có nghĩa với một sự thành đạt cao như vậy, ban mai của nàng
chưa lộ ra, vẫn còn vài bóng tối. Nàng không bằng lòng với điều nàng đã đạt được.
Nàng đã nhận thức rằng nàng cần sự chết và sự phục sinh của Chúa nhiều hơn,
nàng phải ngụ ở đó. Nhờ ngụ ở núi một dược và đồi nhũ hương, nàng được thuyên
chuyển đến đỉnh núi Liban, đó là đỉnh núi thăng thiên của Chúa. Bất cứ khi nào
chúng ta kinh nghiệm sự chết và sự phục sinh của Chúa, điều nầy luôn luôn đúng
đối với chúng ta.
Được biến đổi thành cái kiệu
và mão miện là một thành đạt cao, song le đỉnh của ngọn núi thăng thiên của
Chúa còn cao hơn nữa. Nhưng bây giờ Chúa đến gọi nàng tiến đến chuyển biến kế
tiếp. Chuyển biến thứ nhất đều do nàng tạo ra phần lớn. Nàng nhận thức rằng
nàng cần núi một dược và đồi nhũ hương, và chuyển biến thứ hai do kinh nghiệm về
sự chết và phục sinh của Chúa. Bây giờ Chúa đến giúp đỡ nàng tạo sự chuyển biến
thứ ba. Ngài kêu nàng rời bỏ sự thành đạt cao hơn hết của nàng, rời bỏ đỉnh núi
Liban và bước xuống thung lung để làm miếng vườn.
--Miếng vườn sản xuất.
Vào lúc này nàng đã vui hưởng
Chúa nhiều, nhưng nàng đã không cung cấp đều gì cho Chúa vui hưởng. Nàng đã có
sự thỏa mãn nhưng nàng không sản xuất điều gì cho Chúa và cho các anh em khác.
Nàng phải là một miếng vườn để mọc lên đôi điều gì cho Chúa và cho dân Ngài. Do
đó nàng trở nên một miếng vườn sản xuất mọi điều nàng đã vui hưởng của Chúa
trong quá khứ. Nàng đã vui hưởng một dược, nên bây giờ nàng nẩy mầm một dược.
Nàng đã vui hưởng nhũ hương và hoa phụng tiên nên bây giờ nàng mọc lên nhũ
hương và hoa phụng tiên. Nàng đã vui hưởng mọi loại thuốc thơm của con buôn,
nên bây giờ nàng nẩy mầm mọi loại hương liệu để chế tạo các loại thuốc thơm. Bất
cứ nàng đã vui hưởng gì, nàng nẩy mầm điều ấy. Trong khi nàng vui hưởng, Chúa
đã bước vào nàng, và bây giờ trong sự trưởng tiến của nàng Chúa từ trong lòng nàng
bước ra. Trước hết Chúa đưa chính mình Ngài vào nàng, và bây giờ Ngài đang sản
xuất chính mình Ngài từ trong nàng.
Tất cả đều này đều có ý
nghĩa, chớ không phải giáo lý suông. Những điều nầy là các kinh nghiệm thiết thực
của nếp sống thuộc linh. Nên rất nhiều người sẽ bảo cùng anh em rằng đây đích
xác là điều họ đã kinh nghiệm về Chúa. Tất cả chúng ta phải là một miếng vườn
như vậy cho Chúa nẩy mầm tất cả những gì chúng ta đã vui hưởng từ Ngài. Sau
ngày chúng ta đã được cứu, theo một nghĩa chúng ta đã trở nên một miếng vườn rồi,
sản xuất đôi điều cho Chúa và cho anh em khác. Nhưng điều đó không đầy đủ.
Chúng ta phải trưởng tiến, từng bước một, từ giai đoạn nầy đến giai đoạn kia, đến
khi chúng ta đạt đến giai đoạn làm một miếng vườn. Theo một nghĩa, chúng ta đã
là một miếng vườn. Theo một nghĩa, chúng ta đã là miếng vườn, nhưng chúng ta đã
không ở trong giai đoạn của miếng vườn. Chúng ta phải tiến lên cho đến khi
chúng ta đến giai đoạn làm một miếng vườn.
--Một sự mâu thuẫn tiếp theo
Sau khi người tìm kiếm đã đạt
đến giai đoạn của miếng vườn. theo thi ca, nàng hài lòng lần nữa. Nàng rất thỏa
mãn với sự thành đạt thuộc linh của nàng, đến nỗi nó tạo ra một loại mâu thuẫn
giữa nàng và Chúa. Mỗi lần chúng ta hài lòng với sự thành đạt thuộc linh của
chúng ta, loại thỏa mãn nầy trở nên một sự mâu thuẫn giữa chúng ta và Chúa.
Chúng ta thỏa mãn, nhưng Chúa muốn chúng ta thăng tiến. Chúng ta đừng ngụ lại với
điều chúng ta đã đạt được. Làm một mão miện là diệu kỳ, nhưng đừng ngụ ở đó. Một
khi chúng ta hài lòng, chúng ta mất hiện diện của Chúa.
--Ngủ bên ngoài, sinh động bên trong
Nên người tìm kiếm có sự lặp
lại về kinh nghiệm trong chương 2. Nàng ở bên trong, Chúa ở bên ngoài. Vào lúc
này tình thế khác nhiều. Nàng nói: “Tôi ngủ nhưng lòng tôi tỉnh thức”. Đây là một
thực sự: vào lúc nầy nàng thực sự an nghỉ đối với mọi hoạt động của nàng. Đây
là sự chấn hung thiết thực trong nếp sống thuộc linh của nàng. Chúng ta luôn
luôn muốn làm rất nhiều điều. Nhưng chúng ta càng trưởng tiến trong Chúa, chúng
ta càng từ bỏ hoạt động thiên nhiên, chúng ta an nghỉ đối với mỗi hoạt động của
chúng ta. Bên ngoài chúng ta ngủ, nhưng bên trong chúng ta đang sinh động!
Chúng ta rất mực cảnh giác đối với hiện diện của Chúa và tiếng của Ngài. Bất cứ
khi nào Ngài phán ta có thể nghe Chúa ngay, và chúng ta có thể nhận thức hoặc
hiện diện của Ngài có ở cùng chúng ta chăng. Nhờ điều nầy khám phá một sự mâu
thuẫn giữa nàng và Chúa.
Khi chúng ta cách xa Chúa,
Ngài luôn luôn kêu gọi chúng ta trở lại cùng Ngài. Khi chúng ta trở lại cùng
Ngài, chúng ta trở nên cực kỳ năng động để làm nhiều điều cho Ngài. Nhưng dần dần,
đặc biệt khi chúng ta bước vào nếp sống hội thánh, mọi hoạt động của chúng ta sẽ
bị chết. Cuối cùng chúng ta sẽ chỉ nói: “tôi ngủ”. Không có thêm các hoạt động,
nhưng chúng ta không chết. Chúng ta rất sinh động ở bên trong!.
Nhiều lúc những người ở bên
trong hội thánh kết án chúng tôi khi nói rằng nếp sống hội thánh đình chỉ nhiều
hoạt động tốt. Sau khi tiếp xúc hội thánh, rất nhiều giáo sĩ đã đình chỉ đi đến
các khu vực truyền giáo của họ. Mọi hệ phái đều khuyến khích các Cơ-Đốc nhân đi
đến các khu vực truyền giáo. Nhưng nếp sống hội thánh đúng đắn làm họ ngưng đi
ra. Đây là sự thật. Rất nhiều giáo sĩ, mục sư và công nhân Cơ-Đốc đã bị nếp sống
hội thánh câu lưu, không còn các hoạt động thiên nhiên nữa. Chúng ta càng ở
trong hội thánh, chúng ta càng chết đối với hoạt động của chúng ta. Rồi chúng
ta an nghỉ với mọi hoạt động của chúng ta ở bên ngoài. Nhưng bên trong chúng ta
cực kỳ sinh động, luôn luôn lắng nghe tiếng của Chúa.
Khi chúng ta năng động, Chúa
sẽ bảo chúng ta im lặng. Nhưng khi chúng ta im lặng, yên nghỉ đối với mọi hoạt
động của chúng ta, Chúa sẽ phán: “Đừng im lặng. Ta đang đẫm giọt sương đêm”.
Nói cách khác Ngài vẫn đang hoạt động và chịu đau khổ để hoàn thành mục đích của
Đức Chúa Trời. Theo một nghĩa Ngài đã hoàn thành mọi sự và đã thăng thiên lên
các từng, nơi Ngài đang ngồi bên tay hữu Đức Chúa Trời. Nhưng theo nghĩa khác,
Ngài vẫn đang hoạt động và chịu đau khổ để xây dựng Thân Thể của Ngài. Chúa bày
tỏ cho con người tìm kiếm của Ngài rằng đang khi nàng yên nghỉ, nàng vẫn đang
hoạt động. Điều này khải thị cho nàng biết sự mâu thuẫn giữa nàng và Chúa.
Đây là bức tranh thiết thực
của sự nhục hóa. Chúa vốn là Đức Chúa Trời, nhưng Ngài đã trở nên người. Là Đức
Chúa Trời, Ngài không cần chịu giọt sương đau khổ ban đêm. Nhưng Ngài đã trở
nên một người của các nỗi buồn, liên tục chịu đau khổ vì mục đích của Đức Chúa
Trời. Nhờ điều nầy, Chúa yêu cầu nàng từ bỏ mọi sự thành đạt thuộc linh của
nàng và chịu khổ với Ngài vì mục đích của Đức Chúa Trời: câu đáp của nàng là:
“tôi đã cởi áo choàng rồi. Làm sao tôi mặc lại? Tôi đã rửa chơn rồi, làm sao
tôi làm lấm lại chớ? Đây là thi ca, bày tỏ thế nào nàng đã cởi bỏ sự sống thiên
nhiên của nàng và rửa sạch mọi nhơ nhốp khỏi thế giới. Nàng rất thuộc linh,
không nhơ bẩn, rất thanh khiết và rất thánh khiết. Làm sao nàng trở lại được?
--Tương giao với sự đau khổ của Ngài
Trong Philíp 3:10, Phaolô
nói rằng, ông muốn biết sự tương giao với sự đau khổ của Đấng Christ. Điều này
có nghĩa dự phần trong sự đau khổ của Ngài. Nếu Chúa đã ngụ trên các từng trời,
Ngài không bao giờ là một người chịu đau khổ dưới đất. Rồi không thể sản xuất Hội
thánh, Thân Thể của Đấng Christ. Thân thể được sản xuất xuyên qua sự đau khổ của
Đấng Christ. Đấng Christ đã chịu đau khổ, không chỉ vì sợ cứu chuộc chúng ta,
nhưng cũng để sản xuất Thân Thể. Nhưng sự sản xuất Thân Thể chưa được hoàn bị.
Còn thiếu thốn các sự khổ sở của Đấng Christ. Vì vậy, Phao lô nói, “Nay tôi vui
mừng về sự tôi chịu khổ sở vì anh em, và vì Thân Thể của Đấng Đấng Christ, là Hội
thánh à đem xác thịt tôi bù đắp phần còn thiếu trong sự hoạn nạn của Ngài”,
(Côl 1:24). Phao lô đã bù đắp phần còn thiếu trong các sự hoạn nạn của Đấng
Christ vì cớ Thân Thể. Nhưng thậm chí ngày nay, đừng nghĩ rằng Thân Thể của Đấng
Christ đã được hoàn bị. Chúng ta phải làm cho Thân Thể hoàn bị bằng cách chịu
đau khổ cùng loại các đau khổ mà Chúa Jesus đã chịu khổ như một con người.
Phao lô có rất nhiều tính
tôn giáo trước khi được cứu. Rồi ông đã được cứu và trở nên rất thuộc linh. Tôi
nói rằng thậm chí ông đã được sự thành đạt cao hơn hết về sự thuộc linh. Nhưng
ông đã không ngụ lại ở đó. Hiển nhiên, ông đã bỏ mất mọi sự thuộc linh của ông
để bước xuống trái đất chịu khổ vì Thân thể của Đấng Christ. Ngày nay có nhiều
người tạm gọi là Tôi tớ của Chúa, nhưng họ đã không bao giờ đụng đến việc làm
ăn thế tục hay nghiệp vụ thế giới. Một khi họ bắt đầu phụng sự Chúa, họ không
bao giờ trở lại với loại nghiệp vụ nào. Nhưng anh em có nhận thức rằng thậm chí
sau khi thành đạt thuộc linh như vậy, Phao lô lại may trại chăng? Ông đã không
may trại để cho mình dùng. Ông đã may trại để bán cho kẻ khác. Có thể Phao lô
đã chịu sự chỉ trích về điều nầy và đó là một loại đau đớn cho ông. Sau sự
thành đạt thuộc linh như vậy, ông đã trở lại trái đất để làm và bán các lều trại.
Nhưng ông bù đắp các phần còn thiếu trong các hoạn nạn của Đấng Christ vì cớ
Thân Thể của Ngài.
--Chịu đau khổ để sản xuất Thân Thể
Chúng ta không thể dự phần
trong sự đau khổ của Đấng Christ để cứu chuộc. Nhưng chúng ta phải dự phần
trong các nỗi thống khổ của Đấng Christ để sản xuất Thân Thể. Hãy suy nghĩ thêm
về tình trạng của sứ đồ Phao lô. Ông là người Pharisi trong tôn giáo Do Thái. Một
địa vị được nhiều người tôn quí và tôn trọng là cao cả. Nhưng ông đã lìa bỏ nó
và trở nên một Cơ-Đốc nhân. Hơn nữa, ông đã đạt đến đỉnh núi của sự thuộc linh.
Không chỉ các người Do Thái giáo không xây dựng được Thân Thể của Đấng Christ,
nhưng rất nhiều người tạm gọi là các công nhân Cơ-Đốc cũng đã không làm được
các điều đúng đắn để sản xuất và xây dựng Thân Thể Đấng Christ. Phao lô đã là
người duy nhất trong thế giới ngoại bang sẵn sàng chịu khổ vì Thân Thể Chúa.
Ông đã bị chỉ trích, chống đối và thậm chí một số người cố sức xóa bỏ ông. Tất
cả các điều nầy để bù đắp sự thiếu kém trong các sự đau khổ của Đấng Christ vì
Thân Thể của Ngài.
Bây giờ chúng ta hãy nhìn
vào thế giới ngày nay. Cơ-Đốc giáo không như Do Thái giáo. Nó được tôn quí và
tôn trọng, Song le nó không chăm lo Thân Thể của Đấng Christ. Nhiều người tạm gọi
là các giảng sư tự do đã lìa bỏ các hệ phái, nhưng họ chỉ lo chức vụ riêng của
họ; họ lo chút ít. Chúng tôi đã không qui hoạch nó theo đường lối nầy, nhưng
gánh nặng ở trên chúng tôi. Chúng tôi không thể giúp đỡ nhưng chịu khổ vì có
Thân Thể của Đấng Christ. Chúng ta bị ép buộc phải lấy một thế đứng đặc biệt, một
thế đựng tuyệt đối khác biệt đối với Cơ-Đốc giáo và các nhóm tự do. Dĩ nhiên điều
này phát sinh nhiều sự chỉ trích và và chống đối đến cùng chúng ta. Nhưng đây
là sự đau khổ để sản xuất Thân Thể.
Chúng ta thấy rằng bây giờ
người tìm kiếm nầy khác biệt với quá khứ. Thậm chí lời nàng ngợi khen Chúa cũng
khác. Nàng nói về Chúa. Toàn thể các người đáng yêu” (5:196). Nàng nói cùng anh
em khác rằng nàng có bịnh ái tình với Chúa. Chúng ta có thể tưởng rằng chúng ta
yêu Chúa, nhưng khi chúng ta bắt đầu chịu khổ vì Thân Thể Ngài, tình yêu giữa
chúng ta và Chúa sẽ trở nên cực kỳ dịu ngọt. Chúng ta sẽ có bịnh ái tình, và
chúng ta sẽ bảo các kẻ khác rằng Chúa Jesus của chúng ta hoàn toàn đáng yêu.
Chúng ta sẽ nhận thức nhiều hơn về tình yêu của Ngài. Chúng ta sẽ học tập rằng
bất luận chúng ta cảm xúc gì, Chúa luôn luôn ở bên trong chúng ta. Hoặc chúng
ta có cảm xúc hiện diện Ngài hay không, Chúa luôn luôn ở bên trong chúng ta,
luôn luôn có ở đó. Xuyên qua các kinh nghiệm nầy chúng ta sẽ trở nên thành phố
làm chỗ cứ trú của Đức Chúa Trời, và một quân đội để chống cự kẻ thù của Đức
Chúa Trời. Đây sẽ là sự thành toàn mục đích Đức Chúa Trời trong chúng ta.
--