Thứ Ba, 20 tháng 9, 2016

CHÚNG TA LẦM LẪN KHÔNG HIỂU KINH THÁNH- 30-




Chế Độ Tư Tế Phổ Thông-
-
Đa số dân Chúa tin rằng chỉ có một thiểu số người tạm gọi là mục sư, mục tử, hàng giáo phẩm, hàng tăng lữ mới là tôi tớ, mới là thầy tế lễ, mới là người chịu xức dầu, còn người ngoài chỉ là dân thường. Họ lầm lẫn vì không biết từ nguyên thỉ Chúa ấn định mọi tín đồ phải làm thầy tế lễ. Sau khi sa ngã vì thờ lạy con bê vàng, Chúa chọn nhà Lê vi làm thầy tế lễ. Hội thánh tân ước cũng được Chúa phục hồi chế độ tư tế phổ thông. Nhưng hội thánh Công giáo đã hủy hoại chức tế lễ phổ thông ấy nên mới có đảng nicola đến ngày nay.

-
Xuất. 19: 1-6; 1 Phiero. 2: 5-9; Khải. 1: 6; 22: 3-4; Phil. 4:18; Rom. 12: 1; Hê. 2:10; 4:16; 5: 1; 6:19; 7: 18-25; 8: 1, 3; 9: 7-8, 24; 10: 19-22; 12:22; 13: 14-15; Công 13: 1-2

Trong sách Sáng thế, chúng ta thấy việc Đức Chúa Trời sáng tạo con người để thực hiện mục đích của Ngài và sự thất bại của con người liên quan đến mục đích đó. Sau đó, chúng ta thấy Đức Chúa Trời chuyển động phục hồi những gì đã mất trong con người. Trước tiên, chúng ta thấy Ngài tìm kiếm một cá nhân. Sau khi chiếm được cá nhân này, chúng ta thấy Ngài tìm kiếm và nắm được một gia đình. Để huấn luyện dân của mình vào việc thực hiện  mục đích của Ngài, Đức Chúa Trời đã đem gia đình ấy sang Ai Cập. Ngài đưa một hộ gia đình sang Ai Cập, nhưng Ngài đã đem một quốc gia ra khỏi Ai Cập
Tại sao Đức Chúa Trời đã phải nỗ lực như vậy trong một thời gian dài, một thời hạn khoảng 2000 năm, để nắm được dân tộc này? Chính Ngài đã biết mục đích của mình: "Ta đã đem các ngươi như bằng cánh chim ưng để đem các ngươi đến với Ta. … các ngươi sẽ là vương quốc thầy tế lễ và là dân tộc thánh cho Ta" (Xuất 19: 4-6).. Mục đích của Đức Chúa Trời khi cứu chuộc dân Ngài là  để có được các thầy tế lễ. Đây là lý do tại sao Ngài nói với Pharaon, "Hãy cho dân ta đi để họ có thể phục vụ ta"
Đức Chúa Trời đã chọn A-bên, và A-bên đem dâng của lễ. Ngài đã chọn Nô-ê, và Nô-ê xây dựng một bàn thờ và dâng của lễ. Sau đó, Chúa đã gọi ra toàn bộ một quốc gia cho chính Ngài, và Ngài làm cho họ biết rõ mục đích của Ngài trong sự cứu chuộc của họ: "Một nước thầy tế lễ". Bởi vì sự sụp đổ của họ trong việc thờ bò con vàng, nên cuối cùng chỉ có một phần dân chúng trở thành thầy tế lễ. Tuy nhiên, vì mục đích ban đầu của Đức Chúa Trời là cả nước phải trở nên các thầy tế lễ. tư tưởng của Đức Chúa Trời đối với Israel và cho hội thánh là -- một chế độ thầy tế lễ phổ quát! Những gì Đức Chúa Trời không thể nắm được trong Israel, Ngài sẽ nắm được trong hội thánh.
Thơ Hê-bơ-rơ đặc biệt bàn về chủ đề chế độ thầy tế lễ. Thơ đó cho thấy vấn đề chính liên quan đến các thầy tế lễ đang bước vào sự hiện diện của Đức Chúa Trời (4:16; 6:19; 7:19, 25; 8: 1; 9: 7-8, 24; 10: 19-22 ; 12:22). Chúng ta tìm thấy vài mệnh lệnh trong sách Hêbơrơ. Mệnh lệnh lớn nhất là bước vào sự hiện diện của Đức Chúa Trời. Chức vụ  bao gồm tất cả những  con cái của Đức Chúa Trời là bước vào sự hiện diện của Đức Chúa Trời và không bao giờ ra ngoài. Đức Chúa Trời đã đem Israel ra khỏi cảnh nô lệ và bảo họ vào xứ mà Ngài đã thiết lập trước mặt họ. Ngài cũng đã đem chúng ta ra để Ngài có thể đem chúng ta vào trong. Tổng quy mục đích của Đức Chúa Trời là đem chúng ta vào sự hiện diện của Ngài. Việc mở đường nầy rất là đắt giá bởi vì nó đã được mở qua sự đổ huyết của Chiên Con Đức Chúa Trời. Bây giờ sứ vụ của chúng ta, là ở trong nơi chí thánh bên trong màn.
Mỗi con cái của Đức Chúa Trời đều được gọi là thầy tế lễ, và mỗi thầy tế lễ tồn tại với mục đích cụ thể là dâng hiến những lễ vật và những sinh tế (Hê 5:. 1, 8: 3). Sau đó có việc làm nào mà trong đó con cái của Đức Chúa Trời có thể tham gia không? Có, nếu thầy tế lễ dâng "lễ vật và những sinh tế ", rõ ràng là họ được yêu cầu có những điều gì đó để hiến dâng. Để có được những điều này, họ phải làm việc. Những rắc rối với nhiều Cơ Đốc nhân là công việc của họ tự kết thúc trong chính nó. Sự việc quan trọng không phải là liệu chúng ta đang tham gia vào việc này hoặc làm việc đó, nhưng chúng ta có làm việc đó trên lập trường của chức tư tế hay không. Nhiều con dân của Israel ra khỏi Ai Cập làm người chăn chiên, nhưng đó không phải là sự kêu gọi của họ; họ được gọi làm thầy tế lễ. Nhiều người trong số họ là thợ thủ công, nhưng đó không phải là sự kêu gọi của họ; họ được gọi làm thầy tế lễ. Một người có thể muốn dâng một con cừu vì anh là một người chăn hoặc dâng đồ thủ công mỹ nghệ của anh, vì anh là một thợ thủ công, nhưng Đức Chúa Trời không thể chấp nhận các lễ vật đó trên lập trường này. Ngài chỉ có thể chấp nhận họ trên lập trường của các thầy tế lễ. Câu hỏi đặt ra không phải công việc chúng ta đang làm là gì, nhưng chúng ta có đang làm công việc như các thầy tế lễ hay không.
Trong thời cựu ước, các tiên tri được coi trọng hơn các thầy tế lễ, nhưng Đức Chúa Trời không có tư tưởng có một vương quốc của các tiên tri. Ngài muốn có một vương quốc của các thầy tế lễ. Cũng như trong thời Cựu Ước, chức vụ tiên tri được định giá quá cao so với sứ vụ thầy tế lễ trong thời Tân Ước. Nhưng mục đích của Đức Chúa Trời đối với dân Ngài là chế độ thầy tế lễ. Ngài muốn một chế độ thầy tế lễ phổ quát, không phải là một giới hạn. Công 13: 1-2 nói về "các tiên tri và các giáo sư" mà "đã hầu việc Chúa". Những người nầy đã là tiên tri và giáo sư, nhưng lời tiên tri và sự giảng dạy của họ là cho "Chúa". Chức vụ đó được dựa trên chế độ các thầy tế lễ. Nếu chúng ta không phải là thầy tế lễ, chúng ta sẽ không bao giờ làm tiên tri và giáo sư được. Sứ vụ thầy tế lễ của chúng ta  xác định chất lượng của tất cả các chức vụ  khác của chúng ta.
Giá trị của tất cả các công việc chúng ta làm được ước tính bởi các yếu tố thầy tế lễ trong đó. Mục đích ban đầu của Đức Chúa Trời dành cho tất cả người Israel là họ sẽ vượt qua bằng con đường của bàn thờ để vào sự hiện diện của Đức Chúa Trời. Đây là chế độ thầy tế lễ.
Sứ vụ thầy tế lễ là cơ sở của tất cả các chức vụ cho Đức Chúa Trời. Không có chức vụ nào đến với Ngài  mà không có bàn thờ. Đó là bàn thờ đã phân biệt A-bên với Cain. A-bên đã có một bàn thờ được nhuộm bằng máu. Trong lịch sử của Nô-ê, chúng ta thấy bàn thờ một lần nữa, cũng như trong lịch sử của Áp-ra-ham. Bất cứ nơi nào chúng ta tìm thấy một người được chọn của Đức Chúa Trời, chúng ta chắc chắn sẽ tìm thấy một bàn thờ cho Đức Chúa Trời.
Trong khi Đức Chúa Trời đã giao tiếp với các cá nhân, bàn thờ chỉ được sử dụng từng cơ hội. Tuy nhiên, sau khi Ngài nắm được một dân tộc cho chính Ngài, các bàn thờ ngừng tính gián đoạn và trở thành vĩnh viễn. Áp-ra-ham xây dựng nhiều hơn một bàn thờ; vì vậy Y-sác và Gia cốp cũng vậy. Nhưng khi Israel được cấu thành  một dân tộc, đền tạm đã được thiết lập và bàn thờ được thành lập vĩnh viễn ở đó. Các sinh tế đã không còn gián đoạn nhưng liên tục; bàn thờ không còn là một vấn đề cá nhân mà là vấn đề của tập thể.
Tư tưởng của Đức Chúa Trời trong việc xây dựng hội thánh là phải có một nơi cho việc thực hiện chế độ thấy tế lễ. Trong Êphêsô 2 chúng ta biết rằng Ngài đang xây dựng các thánh  đồ của Ngài nên một đền thờ thánh để Ngài có thể có một nơi cư ngụ cho chính Ngài. Đây là từ phía Đức Chúa Trời . Trong 1 Phi-e-rơ 2: 5, chúng ta thấy rằng từ phía loài người,  một ngôi nhà thuộc linh đang được xây dựng để các sinh tế thuộc linh  có thể được thầy tế lễ thánh thiện dâng lên.  Sách Hêbơrơ cho chúng ta thấy một chế độ thầy tế lễ đời đời, và sự biểu hiện của chế độ thầy tế lễ đời đời là một bàn thờ vĩnh viễn với  sinh tế vĩnh viễn. Sự tồn tại của hội thánh là vì sứ vụ thầy tế lễ. Nếu điều nầy thiếu hụt, nền tảng của hội thánh đã biến mất. Đức Chúa Trời muốn sứ vụ thầy tế lễ vĩnh viễn, thể hiện bằng một bàn thờ vĩnh viễn và sinh tế vĩnh viễn. Bàn thờ không bao giờ được để trống. Đòi hỏi của Đức Chúa Trời là ngọn lửa trên bàn thờ không nên tắt đi. Hội thánh không chỉ đơn thuần tồn tại cho sự phục vụ hay thậm chí cho chiến tranh, nhưng cho việc dâng của lễ cho Đức Chúa Trời. Sự kêu gọi của hội thánh là sứ vụ thầy tế lễ, và chủ đích của sứ vụ thầy tế lễ là dâng của lễ. Nếu hội thánh thất bại điều này, họ sẽ không thành công trong tất cả mọi thứ gì khác.
1 Phi-e-rơ  2: 5 không nói rằng Hội thánh  được "xây nên nhà thuộc linh để dâng tế lễ thuộc linh", nhưng hội thánh "được xây dựng như một ngôi nhà thuộc linh  thành một chế độ thầy tế lễ thánh để dâng tế  lễ thuộc linh”. Chế độ tư tế dâng hiến những sinh tế. Hội thánh không chỉ là một nơi mà các sinh tế được dâng lên, nhưng là một nơi để chế độ thầy tế lễ được thiết lập. Nó không phải là một vấn đề dâng hiến  nhiều sinh tế cô lập nhưng là cơ cấu của một sứ vụ thầy tế lễ vĩnh viễn.
Trong thời Cựu Ước, người Israel bình thường có thể dễ dàng đếm những dịp mà anh đã trình dâng những sinh tế trên bàn thờ; nhưng một thầy tế lễ không bao giờ có thể đếm hết số lượng các sinh tế ông dâng lên. Đối với ông, đó không phải là một sự xuất hiện từng cơ hội; đó là một vấn đề không ngừng. Việc ông dâng sinh tế không thể được đếm như các hành động cô lập; nó cấu thành toàn bộ chức vụ của ông.
Ông sống cho điều này, chứ  không vì điều gì khác. Cuộc sống của ông bao gồm trong việc dâng những sinh tế. Kỳ vọng của của Đức Chúa Trời về dân Ngài, là họ không chỉ dâng những sinh tế từng lúc hoặc thậm chí thường xuyên. Chế độ tư tế của Ngài là một chế độ thầy tế lễ vĩnh viễn. Nhiều Cơ Đốc nhân có một ngày nhất định ghi trên lịch của họ, đánh dấu sự thánh hiến của họ; một số người có một vài ngày khi họ đã dâng mình trong một cách đặc biệt cho Đức Chúa Trời như là kết quả của cuộc họp phục hưng, vv… Tuy nhiên, điều này cách xa tư tưởng của Đức Chúa Trời đối với dân Ngài. Ngài không tìm kiếm những hành động dâng sinh tế riêng biệt, nhưng Ngài tìm một cuộc sống mà là một sinh tế vĩnh viễn.
Nhiệm mạng của hội thánh là chế độ thầy tế lễ, và vì nhiệm mạng của hội thánh là chế độ thầy tế lễ, nên công việc của hội thánh bao gồm trong việc dâng lên những sinh tế. Đây là chức vụ bao gồm của hội thánh. Nếu chúng ta là những thầy tế lễ, khi đó nghề nghiệp duy nhất của chúng ta trong cuộc sống là dâng lễ vật và sinh tế. Nhưng đó là một "chế độ thầy tế lễ thánh khiết" dâng sinh tế thuộc linh, đẹp lòng Đức Chúa Trời. Không có sự hài lòng trong tấm lòng của Đức Chúa Trời khi dân Ngài dâng sinh tế mà trong bản thân mình họ không phải là một dân tộc thầy tế lễ.
Chúng ta không chủ yếu được gọi là công nhân Cơ Đốc; chúng ta chủ yếu được gọi là thầy tế lễ. Công việc cung cấp nhiều là để xây dựng con người lên, quan tâm đến anh ấy, và làm thỏa mãn xác thịt. Nhưng sứ vụ thầy tế lễ là một vấn đề hoàn toàn khác. Nó không góp phần gì cho con người; đúng ra, nó lấy ra tất cả mọi thứ từ anh ấy. Khi chúng ta hoàn thành một phần công việc, thường tiếp sau cảm giác của sự thành công đem lại sự hài lòng cho xác thịt, nhưng chúng ta không gặt hái sự hài lòng với bản thân mình khi chúng ta dâng lên điều gì đó cho Đức Chúa Trời. Chúng ta chỉ còn lại hai bàn tay trắng. Khi chúng ta đã dâng lên một của lễ cho Đức Chúa Trời, của lễ ấy đã biến mất.
Đức Chúa Trời không chấp nhận công việc mà không phải là một sinh tế, tức là việc không hoàn toàn được dâng lên cho Ngài. Vấn đề đặt ra không phải là: "Tôi đã làm gì?" Thay vào đó, câu hỏi là: "những gì tôi đã làm có được thực hiện như một của lễ cho Đức Chúa Trời chăng? Lễ vật đó có ra khỏi bàn tay của tôi mà vào tay Ngài chăng?" Nếu những gì chúng ta đã làm mà đã không đi qua phía bên kia, đó không phải là chức vụ của thầy tế lễ và nó nằm ngoài lĩnh vực nhiệm mạng của  hội thánh.
Nếu những gì chúng ta đã làm mà đã không đi qua phía bên kia, sau đó chúng ta cũng đã không đi qua phía bên kia, bởi vì người dâng hiến phải đi chung với của dâng. Nếu lễ vật của chúng ta bay lên đến Đức Chúa Trời, chúng ta sẽ lên trời chung với nó.
(Trích internet)

------
PRIESTLY MINISTRY
Scripture Reading: Exo. 19:1-6; 1 Pet. 2:5-9; Rev. 1:6; 22:3-4; Phil. 4:18; Rom. 12:1; Heb. 2:10; 4:16; 5:1; 6:19; 7:18-25; 8:1, 3; 9:7-8, 24; 10:19-22; 12:22; 13:14-15; Acts 13:1-2
In the book of Genesis we see God's creation of man for the realization of His purpose and man's failure regarding that purpose. Then we see God moving to recover what was lost in man. First, we see Him seeking an individual. After securing this individual, we see Him seeking and securing a family. For the discipline of His people and the realization of His purpose, God took that family into Egypt. He took a household into Egypt, but He brought a nation out of Egypt.
Why did God go to such effort over such a prolonged period—a period of about 2000 years—to secure this people? He Himself made His purpose known: "I bare you on eagles' wings, and brought you unto Myself...ye shall be unto me a kingdom of priests" (Exo. 19:4-6). God's purpose in redeeming His people is to obtain priests. This was why He said to Pharaoh, "Let my people go that they may serve me."
God chose A-bên, and A-bên brought an offering. He chose Nô-ê, and Nô-ê built an altar and offered offerings. Then God called out a whole nation for Himself, and He clearly made known to them His purpose in their redemption: that they might be "a kingdom of priests." Because of a breakdown on their part, only a section of the people ultimately became priests. However, it was God's original purpose that the whole nation should be priests. God's thought for Israel and for the church is one—a universal priesthood! What God could not secure in Israel He is going to secure in the church.
The book of Hebrews is specially devoted to the subject of the priesthood; it reveals that the primary matter in relation to the priesthood is entering into the presence of God (4:16; 6:19; 7:19, 25; 8:1; 9:7-8, 24; 10:19-22; 12:22). We find few commands in the book of Hebrews. Its greatest command is to enter into God's presence. The all-inclusive ministry of the children of God is to enter into the presence of God and never go out. God brought Israel out of bondage and bade them enter into the land which He had set before them. He also has brought us out so that He might bring us in. The sum total of God's purpose is to bring us into His own presence. Opening the way was costly because it had to be opened by the shed blood of the Lamb of God. Now our ministry is in the Holy of Holies within the veil.
Every child of God is called to be a priest, and every priest exists for the specific purpose of offering gifts and sacrifices (Heb. 5:1; 8:3). Is there then no work in which the children of God can engage? Yes, for if priests offer "gifts and sacrifices," it is obvious that they require things to offer. In order to obtain these things, they must work. The trouble with many Christians is that their work is an end in itself; it is just work as work. The vital matter is not whether we are engaged in this or that work, but whether or not our work is on the ground of our priesthood. Many of the children of Israel who came out of Egypt were shepherds, but that was not their calling; they were called to be priests. Many of them were craftsmen, but that was not their calling; they were called to be priests. A person might want to offer a sheep because he was a shepherd or offer his handicraft because he was a craftsman, but God cannot accept offerings on this ground. He can accept them only on the ground of the priesthood. The question is not what work we are doing, but whether or not we are doing the work as priests.
In Old Testament days the prophets were esteemed above the priests, but God's thought was not to have a kingdom of prophets. He wanted a kingdom of priests. Just as in the days of the Old Testament, the prophetic ministry is valued far above the priestly ministry in the New Testament age. But God's purpose for His people is the priesthood. He wants a universal, not a limited, priesthood. Acts 13:1-2 speaks of the "prophets and teachers" that "were ministering to the Lord." These men were prophets and teachers, but their prophecy and teaching were "unto the Lord." It was based on the priesthood. If we are not priests, we will never be prophets and teachers. Our priestly ministry determines the quality of all our other ministry. The value of all the work we do is estimated by the priestly element in it. God's original purpose for all the Israelites was that they would pass by way of the altar into the presence of God. This is the priesthood.
Priestly ministry is the basis of all ministry to God. There is no ministry to Him apart from the altar. It was the altar that distinguished A-bên from Cain. A-bên had an altar that was stained by blood. In Nô-ê's history we see the altar again, as well as in Abraham's history. Wherever we find a man chosen of God, we will inevitably find an altar to God.
While God was dealing with individuals, the altar was used only occasionally. However, after He secured a people for Himself, the altar ceased to be intermittent and became permanent. Abraham built more than one altar; so did Isaac and Jacob. But when Israel was constituted a people, the tabernacle was set up and the altar was permanently established there. Sacrifices were no longer at intervals but continuous; the altar was no longer a personal matter but a corporate matter.
God's thought in building the church is to have a place for the exercise of the priesthood. In Ephesians 2 we are told that He is building up His saints into a holy temple so that He might have a habitation for Himself. This is from God's side. In 1 Peter 2:5 we see that from man's side a spiritual house is being built so that spiritual sacrifices might be offered by a holy priesthood. The book of Hebrews shows us an eternal priesthood, and the expression of that eternal priesthood is a perpetual altar with perpetual sacrifices. The existence of the church is for priestly ministry. If this is lacking, the foundation of the church is gone. God wants a perpetual priestly ministry, expressed by a perpetual altar and perpetual sacrifices. The altar must never be empty. God's demand is that the fire on the altar should never go out. The church does not exist merely for service or even for warfare, but for the offering of sacrifices to God. The church's calling is to priestly ministry, and the object of priestly ministry is to offer sacrifices. If the church fails in this, she fails in everything.
First Peter 2:5 does not say that the church is "built up as a spiritual house to offer up spiritual sacrifices," but that the church is "being built up as a spiritual house into a holy priesthood to offer up spiritual sacrifices." The priesthood offers the sacrifices. The church is not just a place where sacrifices are offered, but a place where the priesthood is established. It is not a matter of the offering of many isolated offerings but the institution of a permanent priestly ministry. In the Old Testament days an ordinary Israelite could easily count the occasions on which he presented sacrifices at the altar; but a priest could never count the number of the offerings he offered. It was not an occasional occurrence for him; it was a ceaseless matter. His offering could not be recounted as isolated acts; it constituted his whole ministry. He lived for this and for nothing else. His life consisted in the offering of sacrifices. God's expectation of His people is not just for occasional or even frequent sacrifices. His priesthood is a perpetual priesthood. Many Christians have a definite date on their calendar that marks their consecration; some have several dates when they offered themselves in a special way to God as the result of revival meetings, etc. But this is far from God's thought for His people. He is not looking for separate, sacrificial acts, but for a life that is a perpetual sacrifice.

The vocation of the church is the priesthood, and since the vocation of the church is the priesthood, the work of the church consists in the offering up of sacrifices. This is the all-inclusive ministry of the church. If we are priests, then our only occupation in life is to offer gifts and sacrifices. But it is a "holy priesthood" that offers up spiritual sacrifices, acceptable to God. There is no satisfaction in the heart of God when His people offer up sacrifices if they in themselves are not a priestly people.
We are not primarily called to be workers; we are primarily called to be priests. Work provides much that builds man up, interests him, and satisfies the flesh. But priestly ministry is an altogether different matter. It contributes nothing to man; rather, it takes everything from him. When we finish a piece of work, there often follows a sense of success that ministers satisfaction to the flesh, but we reap no satisfaction for ourselves when we offer sacrifices to God. We are just left with empty hands. When we have offered an offering to God, it is gone.
God accepts no work that is not a sacrifice, that is not wholly offered up to Him. The question is not: "What have I done?" Rather, the question is: "Has what I have done been done as an offering to God? Has it passed out of my hands into His?" If what we have done has not passed over to the other side, it is not priestly ministry and it is outside the realm of the church's vocation. If what we have done has not passed over to the other side, then we have not passed over to the other side either, because the offerer goes with the offering. If our offering ascends to God, we will ascend with it. When we retire to bed at night, we should not ask, "How much have I done today?" Rather, we should ask, "Of what I have done, how much has been a spiritual sacrifice?" How often can we look up to the Lord at the end of the day and say, "Lord, may I put this into Your hands?"