Thứ Bảy, 3 tháng 5, 2014

NHÃ CA 9- MỘT DƯỢC


Myrrh tree Stock Image
Cây Một Dược

“Em gái Ta, cô dâu của Ta ơi, Ta đã bước vào trong khu vườn của Ta; ta đã hái một dược với hương liệu, ăn tàng ong với mật, uống rượu với sữa của Ta. Hỡi các bạn, hãy ăn; hỡi những người yêu dấu, hãy uống, và uống cho say! Tôi ngủ, nhưng lòng tôi tỉnh thức. Có tiếng người yêu dấu của tôi đang gõ cửa: Em gái Ta, người yêu của Ta, chim bồ cầu của Ta, người hoàn hảo của Ta ơi, hãy mở cửa cho Ta; vì đầu Ta ướt đẫm sương, mái tóc Ta đầy những giọt sương đêm. Tôi đã cởi áo rồi, sao có thể mặc lại? Tôi đã rửa chân rồi, sao có thể làm vấy  bẩn trở lại? Người yêu dấu của tôi thò tay vào khe cửa, và các phần  bên trong của tôi khao khát chàng. Tôi đã trỗi dậy mở cửa cho người yêu dấu của tôi; và đôi bàn tay tôi nhỏ giọt một dược, các ngón tay  tôi đẫm một dược, đặt lên các then cửa. Tôi đã mở cho người yêu dấu của tôi, nhưng người  yêu dấu của tôi đã đi khỏi; chàng đã đi rồi. Hồn tôi đã thất bại khi chàng nói; tôi đi tìm chàng, nhưng không gặp; tôi đã gọi – nhưng chàng chẳng đáp. Những người canh tuần đi khắp thành đã tìm gặp tôi. Họ đánh tôi,  làm tôi bị thương; những người giữ thành lấy mất mạng che của tôi. Hỡi các con gái Jerusalem, tôi khẩn nài, nếu có gặp  người yêu dấu của tôi, các chị sẽ nói gì với chàng? Hãy nói rằng tôi ốm tương tư” (Nhã ca 5:1-8)

CHÚA VUI HƯỞNG KẾT QUẢ SỰ LAO TÁC CỦA NGÀI
Ở đầu chương 5, một lần nữa vua nói về nàng Shulammite như “ em gái Ta, cô dâu của Ta.” Chúa và những người yêu của Ngài có một liên hệ của sự sống và tình yêu. Từ ngữ “ em gái” chỉ về mối liên hệ trong sự sống, và từ “ cô dâu” chỉ về mối liên hệ của tình yêu. Trong sự sống, chúng ta là các em gái của Chúa, còn trong tình yêu, chúng ta là cô dâu của Ngài.
Trong mối liên hiệp của sự sống và tình yêu này, Chúa nói: “ Em gái Ta, cô dâu của Ta ơi, Ta đã bước vào trong khu vườn của Ta;  Ta đã hái một dược với hương liệu, ăn tàng ong với mật, uống rượu với sữa của Ta.” Một dược, hương liệu, tàng ong, mật, rượu và sữa là các hình bóng về những điều ra từ Chúa trong sự phục sinh. Ở giai đoạn này, Chúa vui hưởng bông trái từ sự lao tác của Ngài trong người tìm kiếm.
“ TA ĐÃ HÁI MỘT DƯỢC VỚI HƯƠNG LIỆU”
Khi Chúa nói: “Ta đã hái một dược với hương liệu,” Ngài có ý nói rằng: “ Ta đã dò xem tấm lòng người và tìm thấy sự vận hành cũng như công tác của sự chết Ta trong ngươi. Thay vì tìm thấy tội và thế giới, Ta tìm thấy các vết sẹo và thương tích chứng tỏ công tác của thập tự giá. Các bài học về thập tự giá mà ngươi đã tích lũy, bây giờ Ta thu thập để vui hưởng.” Các kinh nghiệm về sự chết (đại diện bời một dược) mà chúng ta trải qua thuộc về Chúa. Mặc dù chúng ta đã trả giá để có được kinh nghiệm này, nhưng cuối cùng những điều này là để Chúa vui hưởng trong chúng ta.
Điều này chỉ tỏ rằng đến lúc này người tìm kiếm đã trao mọi quyền bính trên chính mình cho Chúa. Trong chương 1, nàng có thể tách rời sự vui hưởng của nàng khỏi sự vui hưởng của Chúa: “Trong khi vua ở tại bàn của chàng, dầu cam tòng của tôi tỏa hương thơm ngát.” Tuy nhiên, bây giờ các kinh nghiệm nàng đã có được từ Chúa không chỉ vì sự vui hưởng của nàng mà còn thuộc về Chúa vì sự vui hưởng của Ngài. Bây giờ nàng và Ngài kết hiệp làm một. Đây thật sự là một kinh nghiệm sâu xa.

Myrrh tree resin Royalty Free Stock Photos
Nhựa Một Dược Chảy Ra

“ TA ĐÃ ĂN TÀNG ONG VỚI MẬT,
UỐNG RƯỢU VỚI SỮA CỦA TA”
Thêm vào sự vận hành của thập tự giá, Chúa cũng đã có được sự phục hồi phong phú của sự sống qua nàng, được đại diện bời tàng ong với mật và rượu với sữa. Chúa có được sự cung ứng này từ đâu? Ngài vui hưởng điều đó từ khu vườn của tấm lòng nàng. Tấm lòng của chúng ta phải trở nên một nơi vui thỏa như vậy đối với Chúa.
Trong quá khứ, chúng ta là những người ngưỡng trông sự cung ứng của Chúa. Bây giờ chính Ngài đến để tìm chúng ta. Trước đây, chúng ta xin Chúa ban cho sự tha thứ và phước hạnh của Ngài như những người yếu đuối và cần sự thương xót của ngài. Bây giờ chúng ta có thể nói với Ngài: “Lòng tôi đã trở nên một nơi vui thỏa cho Chúa. Chúa ôi, hãy đến. Hãy ăn, uống và vui hưởng công tác của Ngài trong chúng ta, dự phần vào bông trái của sự lao tác Ngài trong lòng chúng ta.
Anh chị em ơi, nếu địa phương của anh chị em có vẻ bất thường thì có thể là do không có ai trong số anh chị em đã trở nên giống như nàng Shulammite trong các câu này. Nếu trong địa phương của anh chị em có nhiều sự vui hưởng của Chúa và Chúa có con đường để tiến lên, thì điều đó rất có thể là do ít nhất vài người trong số anh chị em đã trở nên giống như nàng Shulammite này. Một số người đang kinh nghiệm mối liên hiệp sự sống này với Chúa và đang sống trong sự phong phú của sự phục sinh. Trong các thánh đồ như vậy, Chúa có được sự thỏa mãn, nuôi dưỡng và cung ứng của Ngài. Thật kỳ diệu nếu Chúa có thể nói giữa vòng chúng ta: “Hỡi các bạn, hãy ăn; hỡi những người yêu dấu, hãy uống, và uống cho say” ( 5:1)!
Trong tác phẩm nói về sách Nhã Ca, Watchman Nee viết rằng các bạn hữu ở đây chỉ về Đức Chúa Trời Tam Nhất. Theo John Nelson Darby, các bạn hữu là các thành đồ khác, và Chúa cũng gọi các môn đồ Ngài là các bạn hữu (John 15:15). Nhưng bất kể chúng ta giải thích các bạn hữu là ai, trong kinh nghiệm của mình, chúng ta biết rằng Chúa vui mừng khi Ngài có được một nhóm người, và nhiều người được phục hồi và thỏa mãn  khi họ dự phần vào sự vui hưởng của Ngài. Nếu trong một hội thánh  có vài người trưởng thành, phong phú trong sự sống và là một với Chúa, thì bởi họ hội thánh đó sẽ là một nơi của sự vui hưởng. Họ là các khu vườn, nơi Chúa có thể vui hưởng một điều gì đó mà những người khác cũng có thể cùng vui hưởng với Ngài.
SỰ KÊU GỌI SÂU HƠN VỀ THẬP TỰ GIÁ
Bắt đầu từ câu 2 của chương 5, Chúa bắt đầu dẫn ngươi tìm kiếm của Ngài vào trong một giai đoạn kinh nghiệm khác. Hãy nhớ rằng Chúa dẫn chúng ta vào trong những điều mà chính Ngài đã trải qua và kinh nghiệm. Trong giai đoạn này, Ngài bày tỏ cho chúng ta rằng dù Ngài không có tội nhưng ngày đã chịu khổ; dù Ngài là Vua, nhưng Ngài đã bị nhạo báng và sỉ nhục; và dù Ngài không chỗ trách  được, nhưng Ngài đã chịu nỗi thống khổ của thập tự giá và sự thẩm phán của Đức Chúa Trời. Ngài đã chịu khổ cách bất công. Ngài không đáng bị nhạo báng và sỉ nhục; Ngài không đáng bị từ chối; và Ngài không đáng bị đóng đinh trên thập tự giá. Ngài đã bị khước từ và khinh miệt, cho dù Ngài là thân vị vĩ đại nhất từng bước đi trên đất. Những gì Chúa đã kinh nghiệm thì vô cùng bất công và vô lý so với những điều mà bất cứ người nào khác đã từng kinh nghiệm.
Bây giờ Chúa kêu gọi người tìm kiếm của Ngài bước đi trên con đường đầy sự vô lý này, chính con đường mà Chúa đã lựa chọn bước đi. Ngài đã bị hiểu lầm dù Ngài thánh khiết. Theo cùng một cách, chúng ta sẽ bị hiểu lầm dù chúng ta được thánh hóa. Ngài đã bị khinh miệt dù Ngài là vinh hiển của Đức Chúa Trời. Chúng ta sẽ bị khinh miệt dù chúng ta  cũng sở hữu vinh hiển. Ngài bị nói xấu dù Ngài nhu mì và khiêm ti. Chúng ta cũng sẽ bị vu cáo nếu chúng ta nhu mì và khiêm ti. Chúa ao ước chúng ta bước vào trong sự tương giao về các nỗi khổ của Ngài và lấp đầy những gì còn thiếu về các hoạn nạn của Đấng Christ
Các hoạn nạn của Chúa ngày nay là để sản sinh hội thánh. Để hội thánh được xây dựng, một số thánh đồ cần lấp đầy những gì còn thiếu về các hoạn nạn này. Chúa đã hoàn tất phần của Ngài. Bây giờ chúng ta phải hoàn tất phần của chúng ta vì sự xây dựng hội thánh. Nếu ao ước phục vụ Chúa và trở nên cô dâu của Ngài, chúng ta cần bù đắp những gì còn thiếu, vì trước khi công tác xây dựng của Ngài được hoàn thành, các nỗi khổ trên đất vẫn còn cần thiết. Chúa muốn chúng ta tương giao với các nỗi khổ của Ngài.  Các nỗi khổ của Ngài phải được cấu tạo vào trong chúng ta để trở nên thực tại của chúng ta. Anh chị em ơi, chúng ta cần sẵn lòng bước vào sâu hơn. Thậm chí sau khi đã trở nên một với Chúa như vậy, chúng ta vẫn phải liên tục nói với Ngài: “Ô Chúa, tôi không thỏa mãn với tình trạng của mình. Tôi phải tăng trưởng hơn nữa”
“MỞ CỬA CHO TA”
Bây giờ chúng ta hãy xem xét câu này “Tôi ngủ, nhùng tôi tỉnh thức. Có tiếng người yêu dấu của tôi đang gõ cửa: Em gái Ta, người yêu của Ta, chim bồ câu của Ta, người hoàn hảo của Ta ơi, hãy mở của cho Ta; vì đầu Ta ướt đẫm sương, mái tóc Ta đầy những giọt sương đêm” (5:2). Nàng Shulammite đã thật sự tăng trưởng trong sự sống. Khi nàng nói rằng: “Tôi ngủ, nhưng lòng tôi tỉnh thức,” hiển nhiên là nàng đã dừng công tác riêng của mình lại. Bây giờ công tác và nếp sống riêng của nàng đã dừng lại. Nàng giống như một người đang ngủ; không còn hoạt động, công tác, nỗ lực hay phấn đấu nữa. Nàng hoàn toàn yên nghỉ. Tuy nhiên, nàng không thật sự ngủ. Ở bên ngoài nàng đang ngủ, nhưng bên trong nàng đang vận dụng. Lòng nàng tỉnh thức. Người bên trong của nàng vẫn rất tích cực.
Tuy nhiên, nàng vẫn chưa đạt đến tình trạng hoàn hảo, vì vậy nàng vẫn phải tiến tới. Nàng cần thêm công tác của thập tự giá. Vì vậy Chúa đang gõ cửa và đòi hỏi nàng trả một giá cao hơn. Dù nàng ngủ nhưng lòng nàng ý thức rằng Chúa đang gõ cửa. Nàng không hoàn toàn bị phân rẽ khỏi Chúa trong giấc ngủ của nàng.
Ở đây Chúa gọi nàng là “em gái Ta, người yêu của Ta, chim bồ câu của Ta.” Chúa khen ngợi nàng trong bốn phương diện. Về sự sống, nàng là em gái của Ngài; về tình yêu, nàng là người yêu của Ngài; về sự thuần khiết, nàng giống như bồ câu; và về sự thánh hóa, nàng là người hoàn hảo của Ngài. Chúa yêu cầu người nữ xinh đẹp và đáng yêu này mở ra với Ngài.

Myrrh Royalty Free Stock PhotographyMột dược

“ ĐẦU TA ƯỚT ĐẪM SƯƠNG, MÁI TÓC TA
ĐẦY NHỮNG GIỌT SƯƠNG ĐÊM”
Đây là một lời kêu gọi đơn giản của Chúa: “Hãy mở cửa cho Ta,.. vì đầu Ta ướt đẫm sương, mái tóc Ta đầy những giọt sương đêm.” Điều gì được mô tả trong quang cảnh này? Đây là kinh nghiệm của Ngài tại Gethsemane. Trong đêm đó, đầu Ngài ướt đẫm sương và mái tóc Ngài đầy những giọt sương đêm.
Nàng Shulamite cho rằng mình đã đạt đến kinh nghiệm ở mức độ cao nhất: Chúa có con đường bên trong nàng; nàng trở nên phước hạnh của hội thánh; nàng đã kinh nghiệm mối liên hiệp với Chúa; và nàng đang trên đường đi đến sự phục sinh và vinh hiển. Tuy nhiên, Chúa nói với nàng: “Người bằng lòng với tình trạng của mình trước mặt con người và Đức Chúa Trời. Người ở trong sự chiến thắng. Mọi người đều khen ngợi ngươi. Tuy nhiên, Ta vẫn còn vô gia cư. Ta vẫn đang lang thang. Ngươi có nhận thức bây giờ là ban đêm không? Ngươi có biết Ta đang ở bên ngoài không? Ngươi có biết đầu Ta ướt đẫm sương trong khi ngươi đang vui hưởng sự yên nghỉ của mình không? Ngươi có biết rằng thậm chí cho đến bây giờ Ta vẫn đang chịu khổ và không có nhiều sự vui hưởng không? Trái lại, ngươi được đánh giá cao và được yêu thương như một người ban cho người khác nhiều sự giúp đỡ. Còn ta vẫn đang lang thang và trôi giạt không một mái nhà.” Anh chị em ơi, chúng ta thậm chí chưa từng mơ rằng Chúa lại hỏi chúng ta điều này. Chúng ta không biết rằng Chúa đang ở trong một tình trạng như vậy. Tuy nhiên, không một điều gì trên đất có thể thật sự làm thỏa mãn Ngài. Chủ đích của Đức Chúa Trời chưa hoàn thành, nhưng chúng ta lại quá thỏa mãn khi yêu cầu danh Ngài và chạm được Ngài trong Linh. Chúng ta quá thỏa mãn khi vui hưởng Chúa. Thật dễ để chúng ta hô la: “Hallelujah!” Chúng ta không nhận thức rằng Chúa vẫn còn lang thang, đầu Ngài ướt đẫm sương và mái tóc Ngài đầy những giọt sương đêm. Chúng ta không biết rằng Ngài vẫn đang chờ đợi bình minh xuất hiện.
“ TÔI ĐÃ CỞI ÁO RỒI, SAO CÓ THỂ MẶC LẠI? TÔI ĐÃ RỬA CHÂN RỒI, SAO CÓ THỂ LÀM VẤY BẨN TRỞ LẠI?”
Bây giờ nàng Shulammite thật sự có khả năng lĩnh hội thuộc linh. Nàng nhận biết tiếng gõ cưa của bàn tay Chúa. Tuy nhiên, sự đáp lại của nàng là: “ Tôi đã cởi áo rồi, sao có thể mặc lại? Tôi đã rửa chân rồi, sao có thể làm vấy bẩn trở lại? Nàng không hiểu sự kêu gọi của Chúa. Cảm nhận của nàng là công tác thì tốt đẹp, các thánh đồ đang được giúp đỡ, và nàng đã  trở nên một khu vườn đầy sự phong phú để Chúa vui hưởng.
Áo ở đây có thể được giải thích là người cũ của chúng ta. Điều đó cũng có thể chỉ về chiếc áo khoác mặc ngoài bộ giáp. Dường như nàng muốn nói rằng: “ Chúa ôi, tôi đã cởi áo khoác và mặc lấy toàn bộ giáp trụ của Đức Chúa Trời để chiến đấu cho Ngài. Tôi dẫn dắt Hội thánh tiến lên. Tại sao Ngài lại yêu cầu tôi lìa khỏi điều tôi đã xây dựng? Tại sao Ngài lại muốn lấy đi các loại phấn hương và các ân tứ mà Ngài đã ban cho tôi? Chúa ôi, Ngài đang nói về điều gì vậy? Bây giờ tôi đầy dẫy sức lực và chiến thắng. Tôi đang ở trong lĩnh vực của sự thăng thiên. Tại sao Ngài yêu cầu tôi quay trở lại tình trạng khô hạn và yếu đuối? Tôi đã rửa chân rồi, sao có thể làm vấy bẩn trở lại? Tôi đã được phân rẽ khỏi thế giới; sao tôi có thể trở lại đó để làm vấy bẩn chân mình một lần nữa?”
Anh chị em ơi, có thể chúng ta đã kinh nghiệm một điều gì đó trước mặt Chúa đến mức độ chúng ta có thể nói: “ Hỡi gió bắc, hãy tỉnh dậy; và hỡi gió nam, hãy đến! và thậm chí chúng ta có thể nói với Chúa: “ Tôi là đầy tớ của Ngài, cô dâu của Ngài, và khu vườn của Ngài.” Chúng ta có thể cảm thấy mình có một vị trí nào đó trong công tác của Đức Chúa Trời. Chúng ta có thể trở nên quá thỏa mãn đến nỗi muốn ở lại đó và không bao giờ dời đi nữa. Do đó, khi Chúa kêu gọi, chúng ta từ chối và nói: “Tôi đã cởi áo rồi, sao có thể mặc lại?  Tôi đã rửa chân rồi, sao có thể làm vấy bẩn trở lại?”
Chúng ta có thể nghĩ rằng Chúa muốn chúng ta lưu lại trong tình trạng được tôn cao về mặt thuộc linh của mình. Chúng ta quên rằng dù chúng ta đã giúp đỡ một số người, nhưng còn vô số thánh đồ vẫn đang ở dưới quyền lực của Satan. Có thể chúng ta nuôi dưỡng một số người, nhưng hãy xem, vẫn còn bao nhiêu người đang có nhu cầu về sự nuôi ăn thuộc linh. Việc thiếu nhận thức đã khiến chúng ta đáp lại theo cách như vậy. Chúng ta quên rằng vẫn còn một chặng đường dài phải đi trước khi Chúa có thể có được cô dâu tập thể của Ngài. Còn rất nhiều người cần được cứu và chăm sóc. Cho đến nay, việc chúng ta có cùng một tấm lòng với Chúa và là một với Ngài chỉ giới hạn trong lĩnh vực kinh nghiệm nhỏ bé của chúng ta. Chúng ta vẫn chưa bước vào trong mọi sự phong phú của Chúa. Sự phong phú của Ngài chưa hoàn toàn trở nên sự phong phú của chúng ta. Tuy nhiên, Chúa sẽ không ép buộc chúng ta đi theo Ngài. Tất cả những gì Ngài có thể làm là cứ gõ cửa và yêu cầu cho đến khi chúng ta trở nên sẵn sàng đi theo Ngài một lần nữa.
“NGƯỜI YÊU TÔI THÒ TÀY VÀO KHE CỬA,
VÀ CÁC PHẦN BÊN TRONG CỦA TÔI KHAO KHÁT CHÀNG”
Nàng Shulammite nói “Người yêu dấu của tôi thò tay vào khe cửa, và các phần bên trong của tôi khao khát chàng” (5:4). Trong chương 4, người tìm kiếm đã làm say đắm lòng Chúa bằng một cái liếc mắt (4:9). Ở đây, Ngài làm sao đắm lòng chúng ta bằng cách cho chúng ta thấy bàn tay của Ngài. Trong giai đoạn này, người nữ không đề cập gì đến các con gái Jerusalem, vì nàng đã bước vào trong các chiều cao của kinh nghiệm, nơi các bạn đồng hành không còn có thể giúp đỡ nữa.
Ở giai đoạn này, khi Chúa kêu gọi chúng ta, Ngài khải thị cho chúng ta bàn tay của Ngài. Điều này có thể xảy ra trong một thì giờ cầu nguyện, tương giao hoặc xử lý trước mặt Chúa. Chúng ta không hiểu rõ điều này xảy ra như thế nào, nhưng tình yêu của Chúa khích lệ chúng ta theo đuổi Ngài một lần nữa bởi bàn tay Ngài mang dấu đinh. Các vết sẹo và sự khiêm ti của Ngài trong việc chịu khổ một lần nữa hiện ra với chúng ta.
Khi chúng ta ở trên đỉnh cao của mọi điều trong lĩnh vực thiên thượng, mọi sự đều thắng thế và thỏa mãn. Khải tượng về thập tự giá phai nhạt dần mà chúng ta không nhận biết. Chúng ta sống trong chiến thắng của thập tự giá, nhưng lại quên mất chiến thắng này đã đến từ đâu. Chúng ta sống trong sự phong phú của Đấng Christ, nhưng lại quên mất điều gì đã sản sinh sự phong phú này. Chúng ta lìa khỏi nên tảng, và kết quả là chúng ta thấy mình không thể đi theo Ngài khi Ngài kêu gọi chúng ta một lần nữa.
Tuy nhiên, Chúa đưa tay của Ngài vào khe cửa của chúng ta. Ngợi khen Chúa vì chúng ta vẫn có một sự mở ra! Lòng chúng ta tỉnh thức. Chúng ta vẫn yêu Chúa, và ở sâu bên trong chúng ta vẫn có một nơi để chúng ta gặp gỡ Ngài. Dù chúng ta đầy sự phấn khởi, vui hưởng và vui mừng như một người đứng trên đỉnh cao của kinh nghiệm thuộc linh, chúng ta vẫn có một sự mở ra để Chúa phô bày bàn tay của Ngài. Khi chúng ta nhìn thấy bàn tay của Ngài, các sự phản kháng của chúng ta tan biến.
Tuy nhiên, có thể phải mất một thời gian dài để chúng ta vừa kinh nghiệm vừa đáp lại sự kêu gọi của Ngài. Có lẽ Chúa đã yêu cầu chúng ta mở ra cho Ngài nhiều lần, nhưng chúng ta chưa thể đáp ứng. Sâu bên trong, chúng ta biết rằng Chúa có một đòi hỏi đối với chúng ta. Chúng ta biết rằng Ngài đang yêu chúng ta vác thập tự giá. Chỉ là chúng ta khổng thể hiểu được vì sao.
Chúa nói: “Hãy mở cửa cho Ta” nhưng chúng ta nghĩ: “Sao tôi có thể mở cửa? Mọi điều không thể nào tốt hơn nữa. Không phải tất cả những điều này đều đến từ Chúa và qua một thời gian dài tranh chiến, dù Chúa để lộ bàn tay có dấu đinh của Ngài và chúng ta thấy rằng Ngài vẫn còn ở bên trong, đầu Ngài đẫm sương và mái tóc Ngài ướt đẫm sương đêm. Chúng ta cứ ở lại bên trong, dù Chúa ở trong một lĩnh vực khác. Đơn giản là chúng ta thể đáp ứng sự đòi hỏi của Ngài.
Vì chúng ta hồ nghi nên Chúa đưa bàn tay của Ngài vào khe cửa, là điều tượng trưng cho tấm lòng chúng ta. Vì chúng ta yêu Ngài nên có một chỗ nào đó bên trong chúng ta dễ dàng được Chúa chạm đến. Dường như Chúa muốn nói “hãy nhìn bàn tay của Ta. Ta đã đi đến thập tự giá và đổ huyết. Ta vì ngươi. Hãy nhìn bàn tay  của Ta. Ngươi phải biết rằng gương mặt và hình thể của Ta trở nên trầy xước vì ngươi (Isa 52:14). Bây giờ ngươi vui sướng, đó là nhờ sự lao tác của Ta. Vinh hiển mà ngươi vui hưởng là kết quả sự chịu khổ của Ta. Khi Ta ở trên đất, Ta đã không có các kinh nghiệm vui sướng, vinh hiển này. Kinh nghiệm của Ta là về sự cô độc và giống như một chiếc rễ ra từ đất khô (Isa 53:2-3). Ta đã bị sỉ nhục, áp bức và đóng đinh trên thập tự giá. Ta cho ngươi xem bàn tay của Ta để bày tỏ với ngươi rằng Ta là Chúa của sự chịu khổ.
Khi Chúa đưa bàn tay của Ngài vào, lòng chúng ta tan chảy và chúng ta phục xuống trước mặt Ngài. Dường như chúng ta đột nhiên thức tỉnh. Chúng ta đã nghĩ rằng  là chiếc gường và chiếc kiệu của Ngài. Chúng ta đã nghĩ rằng bất kể chúng ta đi đến đâu dân chúng  cũng được chúc phước. Bây giờ chúng ta ăn năn với Chúa về mọi điều này. Chúng ta đã nghĩ rằng mọi điều này là kết quả sự lao tác của chúng ta. Bây giờ chúng ta nhận thức rằng chúng ta không nên dừng lại ở những điều này. Chúng ta cũng nhận thức rằng  việc chúng ta sẵn lòng đi lên núi một dược trong quá khứ là để có được vinh hiển của con người.
Chúng ta phải được cứu khỏi công tác, sự phục vụ và việc giúp đỡ người khác của chúng ta và nhận thức rằng đầu Chúa ướt đẫm sương và mái tóc Ngài đầy những giọt sương đêm. Ngài đói và khát. Ngài không có nơi nào để ở. Ngài vẫn còn bị người ta chế giễu và sỉ nhục. Ngài không có sự yên nghỉ, không có cách để hoàn thành niềm ao ước của Ngài.
Ngợi khen Chúa vì chúng ta vẫn yêu Ngài, cho dù chúng ta đã sa ngã vào trong các công tác. Mọi điều chúng ta có sụp đổ khi Chúa chạm đến chúng ta theo cách này. Khi chúng ta nhìn thấy bàn tay của Ngài, các phần bên trong của chúng ta khao khát Ngài. Chúng ta có một sự phục hưng mới khi chúng ta chạm được tình yêu của Ngài một lần nữa. Chúng ta nhận thức “Chúa ôi, tôi đã sai trật suốt những năm này. Cuộc hành trình đích thực bắt đầu từ đây”. Chúng ta cần bốn chương trước để đạt đến bước ngoặt này, nhưng bất kể các kinh nghiệm của bốn chương đầu vinh hiển đến đâu, bất kể khu vườn rào kín, khe suối đóng chặt, nguồn mạch niêm phong, nguồn mạch trong các khu vườn, giếng nước sự sống, các dòng suối từ Lebanon, v.v..quý báu đến đâu, những điều không thuần khiết của bản ngã vẫn có sự vui hưởng cho bản ngã. Nguyện tất cả chúng ta đạt đến điểm này và có thể nói: “Chúa ôi, trong ánh sáng của Ngài, bây giờ tôi ghê tởm mọi điều khác. Tôi muốn trỗi dậy. Các phần bên trong của tôi khao khát Ngài khi tôi nhìn thấy bàn tay của Ngài.”
“TÔI ĐÃ TRỖI DẬY MỞ CỦA CHO NGƯỜI YÊU DẤU CỦA TÔI”
Cảm tạ Chúa. Bây giờ nàng Shulammite nói: “Tôi  đã trỗi dậy mở cửa cho người yêu dấu của tôi.” Lần này nàng thật sự trả giá. Dường như nàng muốn nói với Chúa: “Chúa  ôi, tôi đầu phục Ngài. Tôi sẵn lòng trả bất cứ giá nào. Tôi sẵn lòng đáp ứng mọi yêu cầu của Ngài. Tôi ao ước  điều Ngài ao ước. Tôi lựa chọn điều Ngài lựa chọn. Tôi quyết tâm đặt chính mình vào chỗ chết. Tôi muốn có một mối liên hiệp trọn vẹn với Ngài”
Khi mở cửa cho Chúa, nàng nói: “Đôi bàn tay tôi nhỏ giọt một dược, các ngón tay tôi đẫm một dược, đặt lên các then cửa”. Nàng biết bây giờ cái giá phải như thế nào. Giá này khác với bất cứ giá nào nàng đã trả trước đây. Bây giờ nàng biết rằng nếu tiến tới thì không thể trở lại. Nàng sẽ mất hết tiếng tăm và sự khen ngợi mà nàng đã đạt được. Nàng sẽ trở nên đơn độc, sống trên thập tự giá. Sẽ không có ai cảm thông với nàng. Nàng sẽ chỉ được nối kết với một mình Chúa, sống trên đất chỉ vì sự thỏa mãn của Ngài.
Khi mở ra cho Chúa, nàng có thể nói: “Đôi bàn tay tôi nhỏ giọt một dược, các ngón tay tôi đẫm một dược, đặt lên các then cửa” Trong sự thuần phục của nàng, nàng có thể nhìn thấy một dược trên tay nàng. Tình trạng của nàng giống như tình trạng mà tác giả bài thánh ca này diễn đạt: “Ô, tôi sẽ ngợi khen Ngài, cho dù nước mắt trộn lẫn với bài ca của tôi” (hymns, #626). Nàng biết rằng  sự vâng phục của nàng  sẽ dẫn đến sự chết, và mọi điều nàng có sẽ bị lấy khỏi nàng. Bây giờ Đấng mà nàng nhìn thấy không phải là Chúa của sự thăng thiên và sự vinh hiển, nhưng là Chúa với gương mặt trầy xước và lang thang. Bây giờ nàng nhận biết con đường của Chúa là con đường thập tự không có được sự cảm thông và đầy sự vô lý.
Anh chị em ơi, sự hiến dâng này là kết quả của mọi sự hiến dâng trong đời sống anh chị em. Để có kinh nghiệm này, anh chị em phải từ bỏ mọi kinh nghiệm trước đây của mình. Chúa nói với nàng: “Sự đòi hỏi của ta đối với ngươi bây giờ khác hơn trước. Ngươi không còn có thể có sự khao khát, niềm ao ước hoặc kế hoạch khác. Thậm chí ngươi cũng không thể có các sự lao tác khác. Từ giờ trở đi, ngươi chỉ có thể lang thang với Ta. Ngươi chỉ có thể chờ đợi thành phố có các nền tảng được lập bởi Đức Chúa Trời, và ngày nay hãy cư trú trong các lều trại. Ngươi chỉ có thể kinh nghiệm công tác của thập tự giá Ta. Ngươi phải để cho Ta tước bỏ mọi điều của ngươi– sự khôn ngoan, khả năng, công tác, sự vui hưởng, sự khen ngợi và vinh hiển của ngươi. Ta sẽ lấy đi mọi điều ngươi quý báu trong quá khứ và không để lại cho ngươi bất cứ điều gì ngoài chính Ta. Từ giờ trở đi, ngươi không có người bạn đồng hành nào ngoài chính Ta. Do đó, ngươi không có người bạn đồng hành nào ngoài chính Ta. Do đó, ngươi sẽ bước đi với chính một mình Ta cho tới khi Ta đến”
Tôi tin rằng điều này sẽ trở nên một vấn đề gây tranh cãi nghiêm trọng giữa anh em và Chúa. Sẽ có một khoảng thời gian dài tranh chiến, vì đây là sự kết thúc mọi sự đối với chúng ta. Khi dân chúng dâng mình cho Chúa, họ thường không biết điều đó liên quan đến những gì. Mặc dù chúng ta nói: “đây là ngày tận thế” nhưng chúng ta tự nhủ “Vẫn còn có hội thánh” và chúng ta vẫn nương dựa vào nếp sống hội thánh. Vào lúc này, Chúa thậm chí  lấy đi sự nương dựa của chúng ta cho đến ngày chúng ta đầu phục sư đòi hỏi của Ngài.
Cuối cùng, khi anh em bằng lòng, đó sẽ là sự cứu rỗi của anh em. Đây là một cái giá rất cao. Không có nhiều người giữa vòng chúng ta nhìn thấy điều này, và số người có thể trả cái giá này thậm chí còn ít hơn nữa. Anh chị em ơi, anh chị em có sẵn lòng đi con đường này không? Sẽ chỉ có sự đau đớn và hổ thẹn. Không có sự thông hiểu. Không có sự cảm thông. Anh chị em sẽ bị xem chẳng ra gì ngoài sự rắc rối và phí thì giờ; anh chị em sẽ trở nên như rác rưởi của thế giới và cặn bã của mọi sự (1 Cor. 4:13)
“TÔI ĐÃ MỞ CHO NGƯỜI YÊU DẤU CỦA TÔI, NHƯNG NGƯỜI
YÊU DẤU CỦA TÔI ĐÃ ĐI KHỎI; CHÀNG ĐÃ ĐI RỒI”
Kinh Thánh nói tiếp: “Tôi đã mở cửa cho người yêu dấu của tôi.” Vào lúc này, nàng Shulammite đang ở trong một tình trạng đau buồn và đáng thương. Cuối cùng nàng đã đáp lại sự kêu gọi của Chúa. Tuy nhiên, khi nàng trỗi dậy thì Chúa đã đi khỏi. Có lẽ anh em đã có kinh nghiệm này: Khi anh em tranh luận với Chúa, dường như Ngài ở với anh em mọi lúc, kêu gọi anh em. Rồi cuối cùng, khi anh em mở ra với Ngài, Ngài biến mất! Điều này thật sự gây nản lòng.
Dường như Chúa muốn nói: “Lúc đầu, khi Ta kêu gọi ngươi đi con đường thập tự, ngươi đã không muốn theo Ta. Bây giờ Ta muốn ngươi nếm thử cảm giác đầu ướt đẫm sương là như thế nào.” Vì vậy, anh em hoàn toàn mất sự hiện diện của Chúa. Khi anh em đọc Kinh Thánh, không có ánh sáng. Khi anh em cầu nguyện, không có lời đáp. Anh em không thể giúp đỡ hay cung ứng cho người khác nữa. Anh em không còn giống như một người có sự hiện diện của Chúa như trước đây. Thay vì vậy, dường như anh em ở trong một tình trạng cô độc. Mọi người thắc mắc tại sao  một anh em mạnh mẽ lại trở nên yếu đuối như vậy, và tại sao một người phong phú lại trở nên nghèo nàn như vậy. Anh em không thể tìm thấy bất cứ sự an ủi nào từ những người khác ở bất cứ nơi đâu. Đây là kinh nghiệm về sự chết của Chúa. Người tìm kiếm mất sự hiện diện của Chúa, và nàng than khóc: “Người yêu dấu của tôi đã đi khỏi; chàng đã đi rồi”
“HỒN TÔI ĐÃ THẤT BẠI KHI CHÀNG NÓI”
Nàng Shulammite nói tiếp: “Hồn tôi đã thất bại khi chàng nói” Dường như nàng muốn nói: “Khi Ngài gọi tôi, tôi thật sự ao ước đáp lại sự kêu gọi của Ngài, nhưng tôi không có khả năng . Linh tôi sẵn sàng bước theo, nhưng xác thịt tôi không thể. Khi Ngài gọi, hồn tôi đã thất bại. Không phải tôi không sẵn lòng bước theo. Chỉ là tôi không thể hiểu tại sao Ngài lại muốn tôi bước đi với Ngài theo cách này. Tại sao Ngài đối xử với tôi như vậy? Tại sao Ngài đòi hỏi nơi tôi nhiều như vậy? Dù tôi chậm thuận phục, nhưng lòng tôi đang khao khát Ngài khi Ngài nói”
“TÔI ĐI TÌM CHÀNG, NHƯNG KHÔNG GẶP;
TÔI ĐÃ GỌI- NHƯNG CHÀNG CHẲNG ĐÁP”
Sao Chúa lại có thể đối xử với một người như thế này? “Tôi đã tìm chàng, nhưng không gặp; tôi đã gọi– nhưng chàng chẳng đáp”. Bất kể nàng gọi Ngài thiết tha như thế nào Ngài cũng không đáp lại. Mặc dù nàng làm mới lại sự hiến dâng của mình hết lần này đến lần khác, nhưng không có sự đáp lại.
Bây giờ, khi nàng gặp những người canh tuần đi khắp thành– các anh em lớn tuổi hơn – họ đánh nàng và làm nàng bị thương.  Họ không hề bày tỏ sự cảm thông với nàng, thậm chí họ còn đối xử khắc nghiệt với nàng. Trước đây họ khóc với nàng, bây giờ họ quở trách nàng về sự khóc lóc. Trước đây họ cầu nguyện cho nàng khi nàng yếu đuối, bây giờ họ là rầy nàng về sự yếu đuối của nàng. Sự tránh mắng chất trên nàng, còn nàng thì không thể hiểu vì sao.
“NHỮNG NGƯỜI GIỮ THÀNH LẤY MẤT MẠNG CHE CỦA TÔI”
Rồi nàng nói: “Những người giữ thành lấy mất mạng che của tôi”. Nàng rất xinh đẹp và tỏ ra là một người nữ thánh khiết. Bây giờ mạng che của nàng bị lấy đi, và nàng hoàn toàn bị phơi bày trước mặt người khác. Linh nàng dường như khô cạn, và nàng mất hết mọi sự tôn trọng.
Anh em có thể tưởng tượng được một người sâu nhiệm trong Chúa như vậy lại có thể rơi vào trong tình trạng nghèo nàn này không? Sự kêu gọi của Chúa đã khiến cho nàng mất đi mọi sự cảm thông từ người khác, và thậm chí mất cả sự hiện diện bên trong của Chúa. Ở bên ngoài, nàng chịu sự lăng mạ từ các anh chị em. Nàng mất hết mọi vẻ đẹp trước mặt con người.
Vì nàng sẵn lòng trả giá nên Chúa đổ ra trên màng thập tự giá khó khăn nhất, nặng nề nhất và tàn khốc nhất. Nàng bị khô hạn bên trong và hổ thẹn bên ngoài. Nàng tuyệt đối không còn gì để khoe khoang nữa. Thay vì vậy, nàng bị làm cho hổ thẹn đến cực điểm.
Bây giờ nàng thật sự nhận biết con đường thập tự. Bước đi của nàng trước đây không hoàn toàn thuần khiết. Sau sự hoạn nạn này, con đường của nàng  được làm cho thuần khiết hoàn toàn, và cuối cùng nàng cũng có thể tập trung vào chỉ một mình Chúa thay vì tập trung vào sự khen ngợi của người khác. Bây giờ điều nàng muốn là có được tấm lòng của chỉ một mình Chúa. Công tác không còn có thể đánh bẫy nàng. Không người nào khác có thể nắm giữ nàng nữa. Thậm chí cảm nhận về sự hiện diện dịu ngọt của Chúa hay cảm nhận về sự khô hạn cũng không thể ảnh hưởng đến nàng nữa. Bây giờ nàng biết rằng nàng đang ở trên con đường thập tự
YÊU CẦU SỰ GIÚP ĐỠ TỪ CÁC CON GÁI JERUSALEM
Mặc dù ở trong một tình trạng yếu đuối như vậy, nhưng nàng sống  trong chủ đích của Chúa. Các lời của nàng vẫn hàm chứa quyền bính khi nàng nói: “Hỡi các con gái Jerusalem, tôi khẩn nài, nếu có gặp người yêu dấu của tôi, các chị sẽ nói gì với chàng? Hãy nói rằng tôi ốm tương tư”. Bây giờ nàng ngưng than phiền về cách Chúa đối xử với nàng. Bây giờ nàng đã kinh nghiệm đến nỗi trong mọi loại khó khăn, nàng đều có thể nói: “Tôi biết rằng chỉ cần mối liên hệ của tôi với Chúa đúng đắn thì mọi sự sẽ ổn”.
Dù nàng bị hiểu lầm, cản phá và ở trong hoạn nạn, nàng vẫn yêu cầu các anh chị em cầu nguyện cho mình. Trong quá khứ, các con gái Jerusalem đã nhận được nhiều sự giúp đỡ từ nàng. Bây giờ nàng nài xin họ: “Hãy nói với Chúa trong sự cầu nguyện của anh chị em rằng tôi ốm tương tư. Tôi thật sự yêu Ngài.”
Trong chương 2 nàng cũng đã tuyên bố rằng nàng ốm tương tư (2:5). Sự tương tư đó ra từ nhà yến tiệc và những chiếc bánh nho khô. Đó là kết quả của mọi sự vui hưởng phong phú trong nếp sống hội thánh. Ở đây, sự tương tư của nàng ra từ sự la rầy và các nỗi khổ. Điều đó ra từ sự khô hạn, hiểu lầm, sỉ nhục và bắt bớ. Ở đây, nàng đang ở trong bóng tối dày đặc, nhưng nàng vẫn có thể làm chứng: “Tôi yêu Chúa biết bao”!
Khi đến phần lời này, tôi không thể không cúi đầu và thờ phượng Chúa. Nguyện điều này trở nên kinh nghiệm của chúng ta. Nguyện Chúa thương xót để chúng ta có thể kinh nghiệm Ngài không ngừng. Trong giai đoạn này, chúng ta không quan tâm đến việc chúng ta phục vụ như thế nào, cung ứng như thế nào, hoặc chúng ta có được công nhận hay không. Chúng ta đi đến chỗ nhận biết rằng Ngài không quý trọng điều gì ngoài việc chúng ta ao ước Ngài.
Người đi theo Chúa theo cách này biết Chúa là ai và Ngài ở đâu. Chúa không đang yên nghỉ. Ngài đang lang thang và vẫn còn vô gia cư. Đầu Ngài ướt đẫm sương, và mái tóc Ngài đầy những giọt sương đêm. Hai bàn tay Ngài mang các dấu đinh. Ngài đang kêu gọi chúng ta bước đi trên con đường thập tự với Ngài. Trên con đường này không có sự vui mừng, khen ngợi, cung ứng hoặc vui hưởng. Chúng ta sẽ không trở nên phấn khởi hoặc có một chứng cứ vinh hiển. Tuy nhiên, chúng ta có thể nói với người khác “Tôi yêu Chúa biết bao!”
Cuối cùng tất cả chúng ta sẽ đi con đường này. Mọi sự phải tan biến cho đến khi chỉ có Chúa ở với chúng ta. Cuối cùng chúng ta nhận được  gì trong nếp sống hội thánh? Cuối cùng chúng ta không nhận được gì ngoài sự hổ thẹn, hiểu lầm và sỉ nhục. Nhưng bất chấp sự hổ thẹn và hiểu lầm, chúng ta vẫn có thể nói với Ngài “Chúa ôi, tôi chỉ yêu Ngài. Có thể tôi đã mất hết khả năng, và có thể tôi bị mọi người nói xấu, nhưng điều chính yếu là tôi vẫn có thể nói với Ngài “Chúa ôi, tôi yêu Ngài” không có ai ngoài Chúa xứng đáng với tình yêu của chúng ta.
Sự kết thúc này thật đẹp đẽ! Nàng đã trở nên khiêm nhường biết bao! Nàng không còn nói: “Hỡi các con gái Jerusalem, đừng làm kinh động tôi” nhưng thay vì vậy nàng nói: “Nếu có gặp người yêu dấu của tôi, hãy nói với chàng rằng tôi ốm tương tư”. Mặc dù các con gái Jerusalem đã được chúc phước và cung ứng qua nàng, nhưng nàng  yêu cầu họ cầu nguyện cho nàng cách khiêm nhường. “Nếu anh chị em gặp Chúa trong sự cầu nguyện của mình, xin hãy nói với Ngài rằng tôi ao ước gặp Ngài. Tôi chỉ yêu Ngài. Mọi điều có thể bị lấy khỏi tôi, nhưng tôi vẫn yêu Chúa”
Đây là con đường chúng ta phải bước đi trong cuộc đời mình. Ngợi khen Chúa!