Khải Huyền 2-3
Như chúng ta biết, thứ tự của các thư tín trong
Khải huyền 2 và 3 không phải là ngẫu nhiên, bởi vì trong bảy thư nầy lịch sử của
giáo hội Cơ Đốc được hiển thị cho chúng ta. Nhưng cũng có những gợi ý cho
"lịch sử cứu rỗi" - từ sự sáng tạo đến trạng thái vĩnh cửu. Mời bạn xem
cái nhìn mới về bảy thư tín nầy:
-Ê-phê-sô:
Khải 2: 1-7 – hãy nhớ Vườn Ê-đen, nơi cây sự sống
đứng và Đức Chúa Trời bước đi vào buổi chiều mát mẻ. Tuy nhiên, ở đó con người sa
ngã vào tội lỗi và bị đuổi khỏi lạc viên (câu 5). Dân Hội thánh Ê-0phe6-sô sa
ngã , bỏ tình đầu với Chúa nên mất phần ăn trái cây sự sống
-Si-miệc-nơ
Nó bắt đầu "thời đại" của lương tâm. Và
đã bắt đầu với những gì? Với việc của người tôn giáo ám sát một người công bình.
Và với những gì nó đã kết thúc? Với chiến thắng của sự chết trong Nước lụt (và
không chỉ là cái chết đầu tiên. Khải 2,8-11. Có sự bắt bớ nặng nề trong hội
thánh Si miệc nơ., như Ca in bức hại A-bên.
--Bẹt-găm
Trái đất nhanh chóng hư mất sau trận lụt. Sự thờ
lạy thần tượng đang lan rộng. Do đó, Đức Chúa Trời kêu gọi Áp-ra-ham và làm rõ
cho ông và hậu tự của ông, dân Israel, về nguyên tắc phân rẽ. Dù có những gì kẻ thù đã thành công trong vùng
hoang dã, nhưng trong đó Đức Chúa Trời đã chứng minh sự chăm sóc và quyền năng
của Ngài thông qua món quà ma-na (Khải 3:17).
-Thi-a-ti-rơ
Thất bại của những người trong sa mạc tiếp tục xảy
ra trong Đất Hứa. Điều này dẫn đến một điều kiện mà mọi người đã làm những gì
là đúng theo mắt của mình. Ngay cả những người nhận ra những điều kiện không thể
chấp nhận được và yêu cầu một vị vua theo ý muốn của họ; họ muốn giống như các
quốc gia (1 Sam 8). Đây là lời nói của Giê-sa-bên, vợ của một trong những vị
vua độc ác nhất (Khải. 2:20). Chính cô ấy đã thao túng, kiểm soát, và do đó cuối
cùng đã theo đuổi triều đại thờ thần tượng và khủng bố dân lành .
-Sạt-đe
Israel đã thất bại. Kết quả là họ bị bắt đi tù đày. Nhưng Đức Chúa Trời đã
ban sự phục hưng mới: một số người Do Thái được phép trở về xứ sở. Dân sót này
cho thấy sự quyết đoán lớn ngay từ đầu, nhưng nó nhanh chóng giảm xuống - việc
xây dựng đền thờ không còn được quảng bá nữa (A-ghê 1), nó chỉ là một nửa công
việc hoàn thành. Theo đó, người ta nói rằng Sạt đe có công việc không
"hoàn thành". Chúa nói công việc họ chưa trọn vẹn (Khải 3 :2).
Người Do Thái trong những ngày đó ngày càng bị lôi cuốn vào chủ nghĩa hình thức
và chính thống chết; sự tách biệt của họ khỏi sự thờ thần tượng đã trở thành một
tính chất suông ở bề ngoài (so sánh Khải 3 :1). Dân Israel thời hậu lưu
đày và dân hội thánh Cải chánh đồng tình trạng.
-Phi-la-đen-phi:
Nhưng cuối cùng, Đức Chúa Trời đã sai Con của Ngài: thánh khiết và trung thực,
Con của Đa-vít, người có chìa khóa của mình (Khải 3,9), bước vào thế giới này.
Vì vậy, trong cuộc tuyên phán với Phi-la-đen-phi, thân vị của Ngài được nhấn mạnh.
Nhưng Đấng Christ đã bị những người Do Thái từ chối, là những người thật trong nhà
hội của Sa-tan (xem Khải 3 :9).
-Lao-đi-xê
Tuy nhiên, Đấng Christ, Đấng Chiến thắng, đã
lên ngôi của Cha mình (Khải huyền 3:21). Vì vậy, Ngài trở thành khởi đầu của một
cái gì đó hoàn toàn mới – hội chúng của Đức Chúa Trời (Khải 3:14). Nhưng hội
thánh cũng thất bại, và không phải là nhân chứng trung thành và chân chính, đó
là lí do tại sao họ (tức là những người tuyên xưng suông ) sẽ bị Chúa nhổ ra khỏi
miệng Ngài (Khải 3:16). Sau đó, theo lời hứa, Vương quốc Hòa bình - vâng, tất cả
những lời hứa của Đức Chúa Trời ở trong Ngài đều là A-men (xem Khải 3,14).
"Nhưng chúng ta theo lời hứa của Ngài mà trông đợi trời mới đất mới, là
nơi sự công nghĩa cư trú " (2 Phi-e-rơ 3:13) - "lịch sử cứu rỗi"
đã kết thúc.
Chúng ta có thể nói rằng lịch sử của Giáo hội Cơ
Đốc về nguyên tắc không khác biệt và không tốt hơn lịch sử của thế giới và đặc
biệt là lịch sử Israel. Cũng trong lịch sử nầy Cơ Đốc giáo đã nhanh chóng "phá hủy"
những gì nổi lên rất tốt từ bàn tay của Đức Chúa Trời , ở đây đã được thể hiện
sự đàn áp theo động cơ tôn giáo, pha trộn với thế giới, cai trị trên thế giới,
chết theo tính chính thống, từ chối ánh sáng (Đấng Christ) và sống tự cung tự cấp.
Nơi đây chúng ta nhìn: sự thất bại về phía con
người, nhưng lòng thương xót ở vế phía Đức Chúa Trời vẫn dư đầy.