Trong Thi 107, chúng ta có 4 lần những chữ giống
nhau nầy: Kêu cầu để ngợi khen và cảm tạ. Chúng ta đọc ở chỗ khác chép, “Hỡi
người công bình, hãy vui vẻ nơi Đức Giê-hô-va; Sự ngợi khen đáng cho người ngay
thẳng.” (Thi 33:1) và Thi 50:23 chép, “Kẻ nào dâng sự cảm tạ làm của lễ, tôn
vinh ta; Còn người nào đi theo đường ngay thẳng, Ta sẽ cho thấy sự cứu rỗi của
Đức Chúa Trời.”.
-
Ngợi khen là kết quả tự phát của lòng biết ơn
mà tấm lòng đó đã kinh nghiệm ân điển cứu rỗi của Đức Chúa Trời và nhận biết
các sự đối đãi thiên hựu của Ngài cùng sự chăm sóc của Cha hằng ngày. Thật là lạ
thường khi chúng ta lại cần được thúc giục phải ngợi khen. Vì chúng ta có
khuynh hướng quên nguồn gốc sự thương xót của chúng ta và chỉ vui mừng về những
quà tặng (mà lúc nào chúng ta cũng sẵn sàng tiếp nhận) hơn là nhớ đến Đấng Ban
Cho, là Đấng đáng được chúng ta tôn kính mãi mãi. Thường thường chúng ta cầu xin
ân phước và quên dâng lên Chúa lời cảm ơn khi tiếng kêu cầu của chúng ta được
nghe đến.
-
Cha ơi, con cảm tạ Ngài,
Ban cho dân thánh mỗi ngày thức ăn,
Chở che, cung cấp nhu cần,
Tấm lòng hoan hỉ bội phần, Cha ơi.
-
Càng thêm cảm tạ Cha rồi,
Mọi điều tạm bợ đến thời vơi đi,
Tiêu điều, đói rách, hàn vi,
Lòng tin vẫn bám kiên trì nơi Cha.
-
Hừng đông còn ở nẽo xa,
Tối tăm chụp đến thật là sợ thay,
Đức thương xót vẫn còn hoài,
Đưa vào vương quốc xin Ngài giúp cho..