Có lẽ mục vụ là một trong những công việc bị bỏ quên nhất trong dân của Đức Chúa Trời. Và điều quan trọng là phải củng cố, sửa chữa và khơi lại mối quan hệ của các tín nhân với Chúa của họ và với nhau.
“Cách mấy ngày sau Phao-lô nói với Ba-na-ba rằng:“Chúng ta hãy trở lại
thăm viếng các anh em trong mỗi thành mà chúng ta đã rao giảng đạo Chúa, xem thử
họ ra thể nào"(Công vụ.15: 36).
Mục tiêu của người chăn được thể hiện rõ ràng bằng câu nói:"Chúng
ta hãy trở lại thăm viếng". Người giảng phúc âm thiết lập mối quan hệ với
anh chị em, nhưng Người chăn duy trì và củng cố họ. Rất có thể, như trường hợp
của Phao-lô, cả hai ân tứ đều ở cùng một người. Tuy nhiên, mỗi ân tứ đều có khu
vực rất đặc biệt và mục tiêu rất đặc biệt của nó. Nhà truyền giáo đi “trước” và
rao giảng lời của Chúa. Người chăn cừu đi đến gặp những tín đồ này nhiều lần và
thăm những người mà lời nói đó đã đem lại các kết quả.
Chúa không chọn những con chiên của Ngài và sau đó để họ sống
lang thang khắp nơi mà không có sự trợ giúp. Ngài không chỉ ban ân tứ mà nhờ đó
mọi người được dẫn đến sự tồn tại thực sự ngay từ đầu, mà còn ban cho những
"ân tứ" khác mà những Cơ đốc nhân này sau đó cũng được hỗ trợ. Xin
Người Mục Tử nhân từ của chúng ta đổ đầy vào tấm lòng của mỗi người chúng ta sự
quan tâm nhạy cảm của riêng mình đối với đàn chiên. Chính Chúa là Đấng đã kích
động lòng Phao-lô bày tỏ thái độ và Ngài gửi gắm vào đó những lời nầy: Bây giờ
chúng ta hãy quay lại thăm một lần nữa.
Chú ý các từ ngữ "bây giờ trở lại", "bây giờ một
lần nữa". Không phải là về việc bạn đã đến một nơi nào đó bao nhiêu lần – ân
tứ của người chăn cừu luôn cần thiết và cần thiết ở mọi nơi! Luôn luôn có những
điều xuất hiện ở những nơi khác nhau khiến công việc của những người chăn được
ban ơn thần thượng là cần thiết.
Cũng cần lưu ý các từ ngữ: "họ ra thể nào”. Nói một cách
ngắn gọn: bầy chiên đã như thế nào về mọi mặt.
Chuyến thăm viếng không bao giờ được thực hiện theo tâm trí
tò mò, chỉ đơn giản vì tọc mạch, thích tán gẫu, tự cho mình là quan trọng. Đó sẽ
là một thái độ không ràng buộc hay chữa lành vết thương với ai, chỉ gây cản trở,
và không mang lại sự giúp đỡ thực sự nào. Chúng ta chỉ nên nói với những mục tử
đi thăm các địa phương khác như vậy: hãy trở lại lần nữa! Nhưng đối với tất cả
những ai đến thăm với một tâm trí chân thành, chúng ta nên nói: “Hỡi người đã
được Đức Giê-hô-va ban phước! Xin mời vào” (Sáng 24:31).