“Chúc tụng Đức Chúa Trời và Cha của Chúa
chúng ta là Jêsus Christ! Ngài theo sự thương xót cả thể của mình mà tái sanh
chúng ta để được hi vọng sống bởi sự từ kẻ chết sống lại của Jêsus Christ, lại để
được cơ nghiệp không hư nát, không ô uế, không suy tàn, để dành cho anh em ở
trên trời,” (1 Phi-e-rơ 1:3-4)
TIẾNG GỌI CỦA ĐẤNG CHRIST PHỤC SANH
“Ấy là tiếng
của lương nhân tôi! Kìa, người đến, nhảy qua các núi, Vượt qua các gò” (2:8).
Hồn an nghỉ
trong Lương Nhơn của nàng, thình lình nghe tiếng Ngài, và nhận biết tiếng ấy
ngay. Không có tiếng nói nào khác có thể cảm động nàng bây giờ; kẻ khác có thể
nói nhiều điều cùng nàng, nhưng không có gì thấu suốt lỗ tai bên trong của nàng
cho đến khi Ngài phán!
Bây giờ Lương Nhơn biểu lộ là Chúa phục sinh
cho kẻ được tậu mua của Ngài. Nàng thấy Ngài đang đi về phía nàng, nhảy qua các
núi như con hoàng dương. Danh hiệu bên lề của Thi thiên 22 là “nai cái trước
lúc rạng động”- một tiêu biểu sự phục sanh. Ngài dường như đang đến cùng nàng,
vì Ngài đang ở cách xa, bên ngoài chớ không ở trong lòng nàng, quyến rũ nàng cách
êm ái vào đồng vắng để biết Đức Chúa Trời của nàng. Ngài đã được khải thị cho
nàng như đang cư trú trong lòng nàng, và chúng ta rời bỏ việc nàng ở trong niềm
vui về hiện diện của Ngài trong sự an nghỉ phước hạnh đến nỗi không có sự huyên
náo nào ở bên ngoài có thể chạm tới, không tiếng kêu nào quấy động.
Bây giờ nàng được dạy dỗ chỉ tin cậy một
mình Ngài, tách rời khỏi các sự khải thị cảm biết được đối với lòng nàng. Đức
tin nàng phải an nghỉ trên tính cách và lời của Ngài, hơn là trên các sự biểu
lộ của Ngài. Nàng phải chăm lo Ngài nhiều hơn là chăm sóc các miếng vườn của
Ngài; nàng phải biết rằng đồng hoá theo hình dạng của Ngài là cần hơn phụng sự.
Thái Độ Của Chúa Phục Sanh
“Lương
nhân tôi giống như con hoàng dương hay là con nai tơ. Kìa, người đứng sau tường
chúng tôi, Xem ngang qua cửa sổ, Ngó (liếc) ngang qua chấn song” (2:9).
Chúa phục sanh tiếp cận hồn từ bên ngoài, hầu
Ngài có thể lôi kéo sự chú ý của nàng ra khỏi kinh ngiệm cũ kỹ của nàng ở bên
trong.
Nàng thấy rằng Ngài giống như con hoàng
dương, chuyển động nhanh nhẹn, Ngài đang đứng, không còn ngồi tại bàn ăn của
Ngài, nhưng Ngài đang chờ đợi vài đáp ứng cho sự kêu gọi đối với tiếng của
Ngài. Ngài “đang đứng”, bây giờ nàng nói thêm, “sau tường chúng tôi”. Nàng
không sợ nói “chúng tôi”, nàng đang lớn lên trong sự hiểu biết Ngài, và vui
thích nghĩ rằng Ngài bị nhốt vào chung với nàng trong nhà yến tiệc, trong nơi
an dưỡng bên trong của lòng nàng. Nàng nghĩ “tường” nầy là do Ngài thiết kế,
nhưng nàng sai lầm; nàng không biết rằng nó sẽ ngăn trở sự biểu lộ của Ngài cho
kẻ khác, và đó là một phần của đời sống thế hạ cũ của nàng mà phải được xử lý
về sau.
Phải bước đến “tường thành đổ vỡ” (Ê-sai 22:5), vì không có vách tường
nào trong cuộc đời thiên thượng. Đấng Christ trên thập giá đã phá đổ vách tường
phân chia giữa người với người, cũng như giữa người và Đức Chúa Trời (E-phê-sô
2:14,15,16). Ngài đã chết, hầu trong Ngài có thể có một sáng tạo mới, một người
mới, “được hoàn toàn làm một” (Giăng 17:23). Mọi sự chia rẽ do tội lỗi đã dừng
lại trong Ngài.
Hỡi hồn, bức tường đó mà ngươi gọi là “tường
của chúng ta”, phải bị phá sập, nếu ngươi muốn làm một với Chúa của ngươi trong
sự sống thương yêu của Ngài mà đã đổ ra cho kẻ khác!
Nhưng trong nhà yến tiệc, hồn nầy không suy
nghĩ về “các kẻ khác”, nàng bị say mê quá nhiều trong những ngày trời trên đất
của mình, nàng không muốn nhìn trên bức tường trong những tấm lòng đổ vỡ trong
thế giới bị dày vò nầy. Giống như Phi-e-rơ, nàng muốn quên quần chúng, khi đang
ở trong vinh quang trên núi hoá hình.
Ai mà đã biết sự hiện đến của Đấng Yên Ủi,
và sự khải thị của Đấng Christ ở bên trong, sẽ nhớ sự cám dỗ đối với sự tự đánh
giá thuộc linh trong những ngày hạnh phước đó!
Có mối nguy hiểm là đoái xem những người khác
với đôi điều thương hại và xét đoán không cảm biết—bằng cách thối lui bổn phận
để cứ an dưỡng xa xỉ ở bên trong cho sự tương giao đó của riêng mình với Lương
Nhơn- với nhiều thu hút đối với Ngài mà làm cho khó bước vào các mối lưu tâm và
công việc hầu việc những người xung quanh- không có khả năng hiểu các sự việc
có tầm quan trọng thực tiễn, vì cớ mọi điều bên ngoài dường như chỉ là tiếng
vang của thế giới khác.
Trong ánh sáng đầy đủ hơn về khải tượng trên
núi, chúng ta thấy những sự bất toàn của những ngày đó và hiểu tại sao “Các con
trai của mẹ tôi giận” chúng ta. Họ đã nhìn thấy khả thi của sự ích kỷ thuộc
linh, và sợ rằng các khu vườn sẽ bị thiệt hại.
Họ chỉ thiếu sót tin cậy Chúa rằng Ngài là
Đấng đã bắt đầu làm công việc tốt lành chắc chắn sẽ hoàn thành, và hướng dẫn kẻ
được mua chuộc của Ngài đến hoạt động do Đức Linh tăng cường nhiều hơn nữa
trong thời gian sắp đến.
Khi vui mừng về hiện diện của Lương Nhơn
phía sau bức tường, hồn không nhận ra rằng toàn bộ thái độ của Ngài biểu lộ sự
chuyển động. Ngài đang đứng, sẵn sàng lìa bỏ và ra đi; Ngài “nhìn qua cửa sổ”
của hồn nàng; Ngài loé lên các tia sáng mới mẻ, Ngài “liếc” qua chấn song, Ngài
“bày tỏ chính mình”, quyến rũ nàng chổi dậy và bước theo Ngài- nhưng nàng đã
quá thoả mãn sâu xa với chính kinh nghiệm về “nhà yến tiệc” của mình. Về sau,
khi nàng học được cách biết Chúa tốt hơn, nàng trở nên “nhạy cảm nhận” trong ý
muốn của Ngài, và khám phá theo trực giác ý nghĩa các chuyển động của Ngài,
nhưng thậm chí bây giờ nàng vẫn còn thái quá trong cuộc sống trên đất để hiểu
điều gì đó kém hơn ngôn ngữ rõ ràng. Ngài có bổn phận nói cách minh bạch, và sứ
điệp là gì?
Tiếng kêu Gọi Của Chúa Phục Sanh:
“Lương nhân tôi nói chuyện với tôi rằng: Hỡi
bạn tình ta, người đẹp của ta ơi, hãy chỗi dậy và đến. Vì
kìa, mùa đông đã qua, Mưa đã dứt hết rồi; Bông hoa nở ra trên đất; Mùa hát
xướng đã đến nơi, Và tiếng chim cu nghe trong xứ; Cây
vả đương chín trái xanh tươi của nó, Và nho trổ hoa nực mùi hương. Hỡi bạn tình
ta, người đẹp của ta ơi, hãy chỗi dậy và đến!” (2:10-13).
Hồn biết tiếng Ngài, và biết rằng Ngài phán
cùng nàng rõ ràng. Ngôn ngữ của Ngài minh bạch, “hãy chổi dậy”. Ngài ngụ ý gì?
Ngài đã đem nàng vào sự an nghỉ, cấm những kẻ khác quấy rầy nàng, và bây giờ
Ngài nói, “hãy chổi dậy và đến”. Đến đâu?
Thời gian đã đến khi nàng phải được dạy dỗ
cách thực nghiệm về sự đồng nhất hoá của nàng với Ngài trong sự sống phục sinh
của Ngài, đến nỗi Ngài có thể nói cách rõ ràng cùng nàng về “Cha” (Giăng
16:25), “Ta là Đường đi… ngoài Ta, không ai đến cùng Cha …các ngươi sẽ biết
rằng Ta ở trong Cha, và các ngươi ở trong Ta, và Ta ở trong các ngươi” (Giăng
14:6, 12, 20).
Ngài đã chết, Đấng Công nghĩa thay cho kể
bất nghĩa, hầu Ngài có thể “đem chúng ta đến cùng Đức Chúa Trời” (1 Phi-e-rơ
3:18). Qua bức màn xé ra của xác thịt Ngài, Ngài-- Con Đường sống và mới- tìm cách
dẫn chúng ta đến ở chung với Ngài trong Cha.
Lương Nhơn ví sánh thời kỳ an nghỉ đã qua
với mùa đông, vì bên trong nàng sự sống mới đang được “châm rễ và lập nền trong
sự thương yêu” (Eph. 3:17), đến cuối cùng, hầu nàng có thể mạnh mẽ nhận thức và
được “đầy dẫy mọi sự đầy đủ của Đức Chúa Trời” (Eph. 3:19). Trong suốt mùa
đông, trong thiên nhiên, nhựa cây xuống thấp nơi bộ rễ, và mọi sự biểu lộ bên
ngoài của cây cối hầu như bị chặn lại.
Lương
Nhơn kêu gọi nàng chổi dậy, vì cớ mùa đông đã qua, bây giờ là thời kỳ mùa xuân,
mưa của Đức Linh đã ngừng rơi và chuẩn bị nàng cho sự kêu gọi tươi mới của
Ngài. Ngài thấy bông hoa đã xuất hiện, sự tăng trưởng xa xỉ của cây gỗ thô sơ
sẽ cần sự tỉa xén cẩn thận của Ngài. Ngài bắt đầu xử lý cách xác định hơn với
cách sống bên ngoài, để làm cho nó thích hợp với việc Ngài sở hữu tấm lòng nàng
ở bên trong. Ngài đã làm một công việc sâu xa, im lặng trong thời gian nàng yên
nghỉ. Ngài đã chiếm hữu nàng. Nàng đã châm rễ mạnh mẽ vào trong Ngài, đến nỗi
nàng có thể chịu đựng ngọn dao tỉa sửa đúng thì giờ tốt hơn nữa.
“Hỡi bạn Ta. Hãy chổi dậy và đến. Ngươi phải
hiệp tác với Ta trong mọi việc làm của Ta. Ngươi phải làm ra mọi điều mà Ta
hành động bên trong, nếu ngươi muốn hiểu biết Ta và quyền năng đầy đủ nhất của
sự sống vô tận của Ta. Hãy đến, và Ta sẽ dẫn ngươi biết Cha”. Chúa phục sinh
nói như vậy.
Jessie
Penn-Lewis
Minh Khải dịch
thuật 13-3-2014