Thứ Năm, 12 tháng 3, 2020

GIỜ THỨ CHÍN-


Công vụ 3.1; Xuất hành 29: 38-41; 30:8; E-xơ-ra 9,5; Đa-ni-ên 9,21; Ma-thi-ơ 27:46; Công vụ 10.3

Giờ thứ chín (là 3 giờ chiều của chúng ta hôm nay) là giờ cầu nguyện cho người Do Thái (xem Công vụ 3.1). Đó là giờ mà của lễ buổi tối được thực hiện ở Jerusalem. Mùi hương của lễ thiêu và lễ dâng thức ăn kết hợp với hương dâng lên Đức Chúa Trời mỗi ngày vào lúc này như một mùi thơm (Xuất, 29:38-41; 30.8) trong khi mọi người dường như cầu nguyện ở bên ngoài đền thờ.



Đức Chúa Trời rất vui thích nghe những lời cầu nguyện đến trước mặt Ngài vào giờ thứ chín. Khi Ê-li cầu nguyện trên núi Cạt-mên vào khoảng giờ thứ chín, lửa từ trên trời giáng xuống bàn thờ (1 Các vua 18.36 -39). E-xơ-ra đã cầu nguyện cùng một lúc và thú nhận tội lỗi của dân tộc mình, và Đức Chúa Trời  đã phục hồi (E-xơ-ra 9: 5 ...). Đa-ni-ên cũng nhận được một câu trả lời tuyệt vời cho lời cầu nguyện của mình vào giờ thứ chín (Đa 9.21). Ngay cả đối với đại uý Cọt nây ngoại giáo, cũng  đã thức tỉnh, người dường như tuân thủ giờ cầu nguyện của người Do Thái, câu trả lời cho lời cầu nguyện vào giờ thứ chín đó  đã trở thành một bước ngoặt trong cuộc đời của ông (Công vụ 10.3).

Vào khoảng giờ thứ chín, Chúa Giê-su của chúng ta cũng hét to: "Chúa ơi, chúa ơi, tại sao Ngài lại bỏ con?" Nhưng Ngài không nhận được câu trả lời cho lời cầu nguyện này. Vị Đấng đã từng nghe Ê-li,  E-xơ-ra và Đa-ni-ên vẫn im lặng. Con của Đức Chúa Trời, người biết rằng Cha luôn lắng nghe minh, mà lần nầy cầu nguyện cùng Cha và Cha không trả lời. Các tổ phụ đã kêu lên với Đức Chúa Trời và đã được giải cứu. "Nhưng tôi là một con trùng, mà chẳng phải là một người," Chúa Giê-su phàn nàn như vậy trong Thi thiên 22: 7. Điều đó làm cho toàn bộ sự khó hiểu của Gô-gô-tha nên rõ ràng với chúng ta.

Nhưng vì lúc đó Đức Chúa Trời im lặng, bây giờ Ngài có thể trả lời khi mọi người nài nỉ Ngài. Đấng Christ đã hiến mình cho Đức Chúa Trời như một lễ vật thực phẩm và của lễ thiêu. Công việc của Ngài đã thỏa mãn các yêu sách thánh của Đức Chúa Trời  liên quan đến tội lỗi, để giờ đây, Đức Chúa Trời có thể chấp nhận trong ân sủng và tha thứ cho những người đến với Ngài trong sự ăn năn và hạ mình (có thể nói là "khoảng giờ thứ chín").

Ngay cả khi các thánh đồ của Ngài cầu xin Ngài, hương thơm của sinh tế của Đấng Christ  kết hợp với những lời cầu nguyện của họ và làm cho họ dễ chịu trước mặt Đức Chúa Trời  - tương tự như những gì đã xảy ra ở Israel hồi đó. Điều đó không cho chúng ta can đảm dâng những lời cầu nguyện của mình đến với Đức Chúa Trời sao? ( Khải 8.3-4; 5.8; Thi 141.2). Chúng ta có thể làm điều đó bất cứ lúc nào và không phụ thuộc vào thời gian cầu nguyện nhất định, là giờ thứ chín như người Israel.