Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2020

CHÂM RỄ VÀ LẬP NỀN-



”Hầu cho Đấng Christ nhơn đức tin mà ngự trong lòng anh em, cốt để sau khi anh em đã châm rễ lập nền trong sự thương yêu,  thì có thể cùng hết cả các thánh đồ hiểu thấu bề rộng, bề dài, bề cao, bề sâu của sự ấy là thể nào,  và được biết sự thương yêu của Đấng Christ vốn vượt qua sự hiểu biết, hầu cho anh em được đầy dẫy mọi sự đầy đủ của Đức Chúa Trời” (Ê-phê 3: 17-19)

Có 250.000 dặm về phía mặt trăng và 93 triệu dặm về phía mặt trời. Đó chỉ là dưới 6 nghìn tỉ dặm trong một năm ánh sáng. Rõ ràng ngôi sao gần nhất trong hệ mặt trời của chúng ta là Proxima Centuri với chỉ cách xa ta hơn 4 năm ánh sáng, điều này sẽ làm cho nó cách xa  chúng ta 24 nghìn tỷ dặm. Thiên hà xa nhất được biết đến từ trái đất đây là 14 tỷ năm ánh sáng cách xa chúng ta, đó là 14 tỷ lần 6 nghìn tỷ. Con số đó làm tâm trí chúng ta lùng bùng Bất chấp sự bao la của quy mô đó, không hành tinh nào trong số đó chứa được Đức Chúa Trời-, Ngài chứa đựng tất cả những điều đó và giữ nó trong lòng bàn tay Ngài. Và điều đáng kinh ngạc là Đức Chúa Trời- bao la này đã làm cho chúng ta được biết chính Ngài. Khi Kinh thánh nói rằng mắt không nhìn thấy, tai cũng không nghe thấy và lòng con người chưa nghĩ đến, những gì Đức Chúa Trời đã chuẩn bị cho những người biết Ngài, thì đây hoàn toàn là việc làm cho tâm trí thổi bùng.

Thưa các anh chị em, chúng ta có thể biết rằng điều đó vượt quá kiến ​​thức mà ta lại được chứa đầy sự đầy đủ của một Đức Chúa Trời- bao la vượt quá khả năng tưởng tượng của chúng ta . Đây không phải là thần học suông, không có những giấc mơ đắm đuối, đây là thực tế của các thánh đồ. Con người đã đứng trên đỉnh Everest và nhìn thấy độ cong của trái đất và thở hổn hển khi ở trên đó. Con người đã đứng trên mặt trăng, nhìn lại vẻ đẹp của trái đất và thở hổn hển. Nhưng con người đã đứng trên đường chân trời vĩnh cửu và thoáng thấy sự uy nghi cùng mênh mông của Đức Chúa Trời-, tiếng thở hổn hển của anh ta là âm thanh của anh ta đã bị cuộc sống này hủy hoại 




Đã có một đội quân hương thơm ngát bước đi trên trái đất trong 2000 năm qua, và tất cả mọi người trong đó đã đứng trên đường chân trời vĩnh cửu và nhìn chằm chằm với đôi mắt thuộc linh rộng mở trước vinh quang và uy nghi của một Đức Chúa Trời mà đã dẫy đầy trong họ. Họ mong mỏi, chung với Sứ đồ Phao-lô, được ở với Chúa của họ. Điều đó đốt cháy ở trung tâm của con người họ, nó tiêu hủy họ và đẩy họ vào con đường hẹp của cuộc sống. Ngay cả khi họ đi qua các thung lũng tối tăm nhất, ngay cả khi họ bị bao vây với những thử thách và đau khổ, ngay cả khi sức nặng của thập tự giá đè lên họ, họ vẫn nhớ rằng chân trời đó, vinh quang, hùng vĩ đó, nơi mà lời nói không còn có ý nghĩa. Họ ngước mắt lên nhìn vinh quang của Đức Chúa Trời hằng sống và kêu lên rằng họ sẽ sớm về nhà, rằng mọi thử thách là một bước nữa gần nhà hơn.