Thức ăn của người làm mắt con đui,
Sống trong đêm tối nhưng luôn vui cười,
Con không nhìn ra hội thánh biến chất,
Trở nên tôn giáo chết khô đê tồi.
-
Chúa ơi, con ăn giáo lí người ngoài,
Làm cho tai điếc kinh niên lâu ngày,
Linh Chúa phán qua hội thánh tươi mới,
Tâm con đờ đẫn, cứng xơ khổ thay!
-
Người ta ra lệnh chẳng tự nói năng,
Học bài có sẵn nói ra cho nhuần,
Tiếng Linh tươi mới không cảm biết,
Con không ý kiến nói năng như “thần”.
-
Con chết với Ngài là Đấng phục sinh,
Nhưng con sống động khi bệnh hội mình,
Vô nơi nhóm họp vang dội gào thét,
Nhưng con chết lặng trong giờ dưỡng linh.
-
Xin cho kẻ mù được thấy, Chúa ơi,
Điếc nghe, câm nói như bao con người,
Kích hoạt cho dân thánh Chúa sống động,
Xích xiềng tôn giáo bẻ tung kịp thời.
-
Tín đồ mà chết thật rất bẩn hôi,
Điếc câm khó biết Tân Lang lai hồi,
Biết bao thời triệu dồn dập xảy tới,
Ngạo mạn, hâm hẩm, vô tâm vẫn cười!
KD-