Ma-thi-ơ 1:23 “"Kìa, gái đồng trinh sẽ thọ thai, sanh một trai, Người ta sẽ gọi tên con đó là Em-ma-nu-ên," dịch là, Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta”
Rô-ma 8:31, “Đã vậy thì chúng ta phải nói làm sao? Nếu Đức
Chúa Trời thuộc bên (đứng với) chúng ta, thì ai chống nghịch với chúng ta”
1 Giăng 4:12, “Chẳng có ai thấy Đức Chúa Trời bao giờ; nếu
chúng ta thương yêu lẫn nhau, thì Đức Chúa Trời cứ ở trong chúng ta, và tình
thương yêu Ngài được trọn vẹn trong chúng ta”.
Chúng ta có còn ý thức thực sự và sâu sắc về việc Đức Chúa Trời
đã đến gần chúng ta như thế nào trong Chúa Jêsus Christ, Chúa chúng ta không? Những
tệ nạn vật chất và vật lý đều quá gần gũi với nhiều người trong chúng ta, và đối
với tất cả chúng ta, những tệ nạn quyến rũ phát xuất từ thế giới xung quanh
chúng ta và từ xác thịt bên trong chúng ta đang rất hiện hữu. Chúng ta chỉ được
cứu khỏi tất cả những điều xấu xa này nếu Đức Chúa Trời là hiện thực cho chúng
ta và chúng ta sống với Ngài.
Trong quá trình lời tiên tri của mình, Giê-rê-mi đặt một câu
hỏi đáng chú ý: "Đức Giê-hô-va phán: Ta có phải là Đức Chúa Trời ở gần mà
không phải là Đức Chúa Trời ở xa sao?" (Giê 23:23). Câu trả lời cho câu hỏi
đó là gì? Ngay từ thời điểm Đức Chúa Trời cứu chuộc dân Y-sơ-ra-ên khỏi Ai Cập
để trở thành dân của Ngài, Ngài đã thông báo ước muốn của Ngài là Ngài ở giữa họ.
Nhưng trong hoàn cảnh lúc bấy giờ, Ngài phải quấn lấy mình trong mây lửa và sự
uy nghiêm khủng khiếp và con người phải giữ khoảng cách. Điều đó xảy ra với
Môi-se và A-rôn và các con trai của ông, cũng như thế với Sa-lô-môn khi đền thờ
xây xong và các thầy tế lễ không thể vào trong khi sự vinh hiển của Chúa đang
tràn ngập trong nhà. Một mặt nó là sự gần gũi, mặt khác nó là khoảng cách.
Chúng tôi mở Tân Ước và mọi thứ đã thay đổi bởi vì chúng ta
ngay lập tức được giới thiệu với Chúa Giê-xu, chính là Em-ma-nu-ên, được dịch
là: “Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta”. Đây là một cái gì đó hoàn toàn mới. Đấng đã
từng trú ngụ trong ngọn lửa thiêu đốt Si-nai, nay sống trong tình người hoàn hảo
và ân sủng khiêm nhường giữa loài người. Đấng là ánh sáng và đang sống trong
ánh sáng không thể tiếp cận được, giờ đây đã xuất hiện theo cách làm dịu đi những
tia sáng chói lọi của vinh quang Ngài để
mắt con người có thể nhận biết được. Những người là môn đồ của Ngài trong những
ngày đó có thể nói, "chúng tôi đã ngắm xem vinh hiển của Ngài, thật như
vinh hiển của Con độc sanh của Cha". Đức Chúa Trời đã thực sự ở với họ và
họ không sợ hãi. Ngày nay chúng ta không còn có sự hiện diện trên cơ thể của
Ngài nữa, nhưng chúng ta có văn kiện được thần cảm chép về sự hiện diện của
Ngài, và chúng ta có điều gì đó mà các môn đồ của Ngài, những người đã theo
Ngài trên đấtcũng đã có.
Đức Chúa Trời muốn ngự ở giữa dân Ngài. Nhưng về phần chúng
ta, sẽ khó có mong muốn có sự hiện diện của Ngài nếu chúng ta không biết thái độ
của Ngài đối với chúng ta. Vậy thì cần thiết biết bao, hãy tiếp tục từ Ma-thi-ơ
đến Phao-lô để từ cây bút của ông trong sách Rô-ma mói rằng Ngài hoàn toàn vì
chúng ta, chứ không chống lại chúng ta. Chúng ta đọc phần đầu của lá thư này và
nghe những lời tuyên bố về con người là ai để chúng ta có thể kết luận rằng
Ngài phải chống lại chúng ta. Nhưng việc phơi bày tội lỗi của con người được việc
tiết lộ ân điển của Đức Chúa Trời theo sau, mà ân điển của Đức Chúa Trời cai trị nhờ sự công
bình qua Đức Chúa Jêsus Christ, Chúa chúng ta. Đức Chúa Trời đã hành động trong
quyền năng cứu chuộc để khi kết thúc chương 8, tiếng gọi có thể vang lên trong
vũ trụ: "Nếu Đức Chúa Trời đứng với
chúng ta, thì ai chống lại chúng ta?" Chúa có vì chúng ta không? Phải, vì Ngài
đã không tiếc Con của mình, nhưng đã vì
tất cả chúng ta mà phó con ấy cho. Không có con cừu đực nào trong bụi rậm thay cho
Ngài như ở với Y-sác. Đúng hơn, Chúa Giê-su ấy đã bị "mắc sừng trong bụi rậm
như một con cừu đực" đối với chúng ta, và đã hi sinh thay cho chúng ta, tức
là thay cho chúng ta. Do đó bây giờ áp dụng: "Chính Đức Chúa Trời là Đấng
xưng công bình".
Nhưng Ngài không chỉ xưng công bình trong Đấng Christ, “là Đấng
đã chết, hơn nữa, cũng đã từ kẻ chết sống lại, hiện nay ở bên hữu Đức Chúa Trời”,
mà chúng ta còn được bao gồm trong vòng
tay tình yêu của Đức Chúa Trời, Đấng đã làm cho tất
cả những điều này.
Đến đây chúng ta tạm dừng một chút. Khi Chúa Giê-su còn trên đất,
Đức Chúa Trời ở trong ân điển với chúng ta và hiện nay Ngài ở trong sự công
bình đối với chúng ta - đó là hoa trái của tình yêu, tình yêu tìm thấy nguồn gốc
vĩnh cửu trong chính Ngài và trong Christ Giê-su, Chúa chúng ta. Giữa những khó
khăn hiện tại và đối mặt với những thay đổi và lo lắng trần thế mà chúng ta có
thể thấy ở phía trước, điều gì có thể giúp chúng ta an toàn hơn? Đức Chúa Trời ở
với chúng ta và Đức Chúa Trời đứng với chúng ta. Có thể có điều gì nhiều hơn nữa
không?
Có thể có, nhưng để nắm bắt đầy đủ, chúng ta phải chuyển sang
1 Giăng. Trong chương thứ tư, điều đó được thể hiện lặp đi lặp lại một cách nổi
bật. Chúng tôi muốn trích dẫn một số đoạn trích: "... vì Đấng ở trong các con là lớn hơn kẻ
ở trong thế giới" (c.4). "Nếu chúng ta thương yêu lẫn nhau, thì Đức
Chúa Trời cứ ở trong chúng ta (.c.12)... “Ngài đã ban Thánh Linh của Ngài cho
chúng ta, nhơn đó chúng ta biết mình cứ ở trong Ngài và Ngài cứ ở trong chúng
ta (c. 13). "Đức Chúa Trời cứ ở
trong người ấy, và người ấy cũng cứ ở trong Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời ở
trong anh ta và anh ta ở trong Đức Chúa Trời ".
Những trích dẫn này có thể đủ để làm rõ vấn đề. Ai tin Con Đức
Chúa Trời và xưng danh Ngài có thể tin tưởng rằng Đức Chúa Trời không chỉ thực
sự ở với họ trong Đấng Christ và ở vì họ , vì sự chết hi sinh của Đấng Christ
và tình yêu đằng sau sự chết đó, mà còn ở trong quyền năng của Linh nội cư của
Đức Chúa Trời ở trong anh ta.
Trong những câu được trích dẫn, sự nội cư của Đức Chúa Trời
được kết nối với Linh của Đức Chúa Trời ở trong chúng ta và với tình yêu thương
của Đức Chúa Trời – bản chất thần thượng-- hoạt động trong chúng ta và với sự
tuyên xưng rằng Chúa Giê-su là Con Đức Chúa Trời. Nhờ Thánh Linh, chúng ta
tuyên xưng Chúa Giê-su là Chúa và là Con của Đức Chúa Trời. Bởi cùng một Thánh
Linh, tình yêu của Đức Chúa Trời được tuôn đổ trong lòng chúng ta và giờ đây
chúng ta được yêu cầu yêu thương nhau. Thông qua Linh cư ngụ trong chúng ta, Đấng
vĩ đại hơn kẻ thù -- ác linh, là vị thần
và bá chủ của thế giới này -- chúng ta có thể chiến thắng đội quân hùng mạnh và
quyến rũ, mà đã được thiết lập để chống lại chúng ta. Điều đó chẳng phải củng cố
sự tin tưởng của chúng ta khi chúng ta đối mặt với một tương lai không xác định
sao?
Nhưng có điều gì đó khác nữa cần phải được nói. Đức Chúa Trời
ở với chúng ta và Ngài vì chúng ta, bất kể chúng ta có thể lâm vào trạng thái
nào trước mặt Ngài vào lúc này. Nhưng khi nói đến “Đức Chúa Trời ở trong chúng
ta” thì việc chèn them chữ “nếu” là điều có thể và thậm chí là cần thiết. Chúng
ta thấy điều này trong 1 Giăng 4:12: Đức Chúa Trời ở trong chúng ta “khi chúng
ta yêu lẫn nhau”. Điều này mang lại cho toàn bộ chủ đề bài nầy một ý nghĩa rất
thiết thực.
Trước đó một chút, vị sứ đồ đã tính đến khả năng thấy anh em
mình đang thiếu thốn và ta đóng cửa lòng mình với anh ấy, và bị hỏi: "thì
tình thương yêu Đức Chúa Trời thể nào ở trong người ấy được ư?" (1 Giăng
3:17). Nếu chúng ta, là anh chị em trong gia đình của Đức Chúa Trời, không bày
tỏ bản chất thần thượng qua tình yêu thương dành cho nhau, thì làm sao có thể
nói rằng Đức Chúa Trời ở trong chúng ta chứ? Chúng ta đọc ở đây và trong Giăng
1:18: "Không ai đã từng thấy Đức Chúa Trời." Tuy nhiên, trong Phúc âm
của Giăng, Ngài có thể được nhìn thấy trong Con duy nhất đang ở trong lòng Đức
Chúa Cha. Trong bức thư thứ nhất của Giăng, người ta thấy Ngài ở trong chúng
ta, những người thuộc về gia đình của Đức Chúa Trời, được sinh ra bởi Ngài, và
do đó, là người bày tỏ bản chất của Đức Chúa Trời trong tình yêu thương lẫn nhau.
Vì vậy, chúng ta hãy thực hiện điều này rất nghiêm túc. Nếu
tình yêu thương không thể hiện, thì đâu là bằng chứng cho thấy Đức Chúa Trời, Đấng
là tình yêu thương, đang ở trong chúng ta? Và còn nhiều điều hơn thế nữa, vì
ngay sau đó chúng ta đọc: "Và chúng tôi đã thấy và làm chứng rằng Chúa Cha
đã sai Con đến làm Cứu Chúa của thế giới" (câu 14). Đây là về tình yêu
thương không chỉ tuôn chảy trong gia đình của Đức Chúa Trời, mà còn chảy ra thành
bằng chứng quảng đại từ gia đình nầy cho thế giới với mục đích cứu rỗi họ.
Chúng ta thường phàn nàn và nghe người khác phàn nàn rằng lời
chứng cho thế giới của Đức Chúa Trời với tư cách là Đấng Cứu Rỗi rất ít đi kèm
với quyền năng và hiệu quả. Một trong những nguyên nhân chính dẫn đến sự thật
đáng buồn này được chúng ta bày tỏ sau đây. Vì vậy, tình yêu bé nhỏ -- bản chất
thần thượng này -- trở nên hữu hình trong vòng tròn của gia đình thần thượng.
Đức Chúa Trời trong chúng ta phải trở thành một sự thật hiển
nhiên trước mắt người đời. Nếu vậy, dù chỉ ở một mức độ nhỏ nhưng nó có tác dụng
vô cùng lớn. Chúng ta không muốn trốn tránh việc thử thách lòng mình. Đức Chúa
Trời ở với chúng ta, được bày tỏ trong Đấng Christ. Ngài ở trong ân điển, trong
sự công bình và yêu thương vì chúng ta. Và Ngài ở trong chúng ta khi chúng ta
được Ngài sinh ra và có Thánh Linh của Ngài. Ngài ở trong chúng ta và Ngài là
tình yêu, và một phần tình yêu đó phải tuôn ra từ mỗi chúng ta để làm cho sự thật
đó trở nên hữu hình - trước tiên là trong gia đình của Đức Chúa Trời và sau đó
là hướng tới thế giới.