Khi tôi suy
nghĩ về mình,
Về bao lo lắng
đang rình rập tôi;
Bao vây, án
ngữ không thôi,
Sinh ra chán
nản, ngăn lời khẩn xin,
Tâm tư nặng
trĩu, bất bình,
Tôi nào an
nghỉ, lòng mình ngổn ngang!
Khi tôi suy
nghĩ thế nhân,
Gian ngoa,
đói khát, sầu than mọi đàng;
Tham lam,
thù ghét, bất an,
Sống đời
tranh cạnh, mưu toan hại người;
Hồn tôi trĩu
nặng, chán đời,
Tìm đâu bình
ổn cho tôi nơi nầy?!
Khi tôi suy
nghĩ về Ngài,
Công trình của
Chúa phô bày trong tôi,
Oai nghi, sức
mạnh, về Lời,
Đức thành
tín lớn tận trời bao la;
Nghĩ về chăm
sóc từ xa,
Mà tình yêu
lớn thật là gần tôi;
Khôn ngoan,
lẽ thật tuyệt vời,
Quyền năng
gìn giữ khôn lời diễn suy,
Khi suy nghĩ
Chúa là chi,
Điểm qua ban
tứ từng li của Ngài,
Tôi quên khổ
cảnh hôm nay,
Hồn tôi an
nghỉ, dẫy đầy linh quang,
Hỡi Vua của
chốn thiên đàng,
Đổ đầy ân điển,
bình an lòng nầy.
Minh khải—8-12-2014
(Nguồn: Annie Johnson Flint—Thi thiên 63:5-6)
“Tâm hồn tôi
được no nê dường như ăn tủy xương và mỡ; Miệng tôi sẽ lấy môi vui vẻ mà ngợi
khen Chúa. Khi trên giường tôi nhớ đến
Chúa, Bèn suy gẫm về Chúa trọn các canh đêm”