Kinh thánh nói gì về việc dâng hiến một phần mười?
Nhiều Cơ Đốc nhân đấu tranh với vấn đề dâng một phần mười. Trong một số hội
thánh cho là quá nhấn mạnh. Đồng thời, nhiều Cơ Đốc nhân từ chối phục tùng những
lời hô hào trong Kinh thánh về việc dâng tiền của cho Chúa. Tiền phần mười cho
đi được dự định là một niềm vui và một phước lành. Đáng buồn thay, đôi khi
không phải là trường hợp như vậy trong hội thánh ngày nay.
Tiền dâng phần mười là một khái niệm trong Cựu
Ước. Tiền phần mười là một yêu cầu của luật pháp trong đó dân Y-sơ-ra-ên phải
dâng 10 phần trăm hoa màu mà họ trồng và gia súc họ nuôi đến đền tạm hay đền thờ
(Lê. 27:30; Dân 18:26; Phục truyền
14:24; 2 Sử 31: 5). Trên thực tế, luật Cựu Ước yêu cầu làm gia tăng của dâng phần
mười-- một dành cho người Lê-vi, một dành cho việc sử dụng trong đền thờ và các
bữa tiệc, và một dành cho người nghèo của vùng đất. Một số người hiểu tiền dâng
phần mười Cựu Ước như một phương pháp
đánh thuế để cung cấp cho nhu cầu của các thầy tế lễ và người Lê-vi trong hệ thống
hiến tế.
Qua sự chết, Chúa Jesus đã hoàn thành luật pháp Cựu ước, nên trong Tân Ước
không có mệnh lệnh nào, hoặc thậm chí lời khuyến nghị là các Cơ Đốc nhân phải
tuân theo một hệ thống dâng phần mười hợp pháp. Không nơi nào trong kinh Tân Ước
chỉ định tỷ lệ mười phần trăm thu nhập mà một người nên biệt riêng sang một
bên, nhưng chỉ nói rằng của dâng phải phù hợp với thu nhập (1 Cô-rinh-tô 16: 2). Một
số người trong hội thánh Cơ đốc giáo đã lấy con số 10 phần trăm từ của dâng phần
mười trong Cựu Ước và áp dụng nó như là một gợi ý tối thiểu cho các Cơ Đốc nhân
trong việc dâng tiền ngày hôm nay.
Tân Ước nói về tầm quan trọng và lợi ích của việc
dâng hiến. Chúng ta nên dâng theo như
chúng ta có thể. Đôi khi điều đó có nghĩa là cho hơn 10 phần trăm; đôi khi có
thể dâng ít hơn. Tất cả phụ thuộc vào khả năng của Cơ đốc nhân và nhu cầu của
Thân Thể Đấng Christ. Mỗi Cơ đốc nhân nên siêng năng cầu nguyện và tìm kiếm sự
khôn ngoan của Đức Chúa Trời trong vấn đề tham gia việc dâng tiền và nên cho đi bao nhiêu (Gia-cơ 1: 5). Trên hết,
tất cả tiền dâng và lễ vật nên được ban cho với động cơ thuần túy và thái độ thờ
phượng Đức Chúa Trời cùng phục vụ Thân Thể Đấng Christ. “Mỗi người hãy làm y
như hắn đã có ý định trong tâm hắn; không miễn-cưỡng hoặc ép uổng, vì Đức Chúa TRỜI
thương kẻ cho mà vui-vẻ” (2 Cô-rinh-tô 9: 7-TKTC).