Sự thịnh vượng là một chủ đề phổ biến đã được dệt
vào thông điệp Cơ Đốc. Bởi vì nghe qua có vẻ rất đáng khích lệ, và có những câu
Kinh Thánh dường như ủng hộ sự thịnh vượng. Nhiều giáo sư nổi tiếng đã thay thế
giáo lý thịnh vượng cách thuần thục về sự ăn năn, thập giá và thực tế của địa
ngục. Mong muốn được thịnh vượng của chúng ta mạnh mẽ đến mức chúng ta bị cuốn
hút vào giáo lý này như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa. Lời hứa về sự thịnh
vượng, kết hợp với sự thuộc linh, mang lại hi vọng, giúp đỡ tài chính và mối
quan hệ với Đức Chúa Trời cùng một lúc. Những người truyền giảng về sự thịnh vượng
cũng cho chúng ta biết những gì chúng ta nên tin. Tiền đề việc giảng dạy sự thịnh
vượng hay lời dạy về đức tin rằng:- vì Đức Chúa Trời là tốt lành, Ngài muốn con
cái của Ngài sẽ thịnh vượng về sức khỏe, sự giàu có và hạnh phúc. Và bởi vì
Ngài giàu có, Ngài có thể làm cho điều đó xảy ra. Thật có thể khó khăn để tách thực tế Kinh Thánh khỏi
lời bịa đặt nhân tạo như vậy. Kinh thánh thực sự dạy gì về sự thịnh vượng?
Chúng ta phải bắt đầu với sự thừa nhận rằng tất
cả cõi sáng tạo thuộc về Đức Chúa Trời (Thi thiên 50:12). Ngài sở hữu tất cả mọi
thứ, và đó là quyết định của Ngài về những gì Ngài làm (Ê-sai 45: 9; Giê-rê-mi
18: 6-10). Chúng ta cũng biết rằng Ngài tốt lành và mong muốn cho chúng ta những
điều tốt đẹp (1 Sử ký 16:34; Thi thiên 100: 5). Món quà lớn nhất mà Đức Chúa Trời
đã ban tặng là Con của chính Ngài, Chúa Jesus
(2 Cô-rinh-tô 9:15; Giăng 3: 16-18).
Khi
chúng ta nhận được món quà đó và chấp nhận vinh dự cao được tiếp nhận trong gia đình Đức Chúa Trời, thì Đấng Tạo
Hóa trở thành Cha của chúng ta (Rô-ma 8:15). Ngài yêu thương chúng ta như những
đứa con thân yêu của Ngài. Giống như một người cha ở trần gian muốn con cái
mình thịnh vượng theo nhiều cách, Đức Chúa Trời cũng vậy. Cũng như những người
cha ở trần gian thích tặng cho con cái những món quà tốt, thì Cha trên trời
cũng thích tặng chúng ta những món quà tốt lành (Ma-thi-ơ 7:11). Là con cái của
Ngài, chúng ta có thể mong đợi Ngài chăm sóc chúng ta (Phi-líp 4:19).
Thật đúng là Đức Chúa Trời muốn con cái mình thịnh
vượng, nhưng bằng những cách nào? Sự hiểu biết phổ biến về sự thịnh vượng vượt
ra ngoài những gì Kinh thánh dạy. Các giáo sự thịnh vượng tập trung chủ yếu vào
nơi ở đây và bây giờ, tìm kiếm sự giàu có như “bằng chứng” lời chúc phúc của Đức
Chúa Trời. Họ gắn một vài câu Kinh Thánh ngoài ngữ cảnh vào sự cường điệu của họ
và gọi đó là giáo huấn của Kinh Thánh.
Tuy nhiên, Đức Chúa Trời mong muốn chúng ta thịnh
vượng có thể không bao gồm của cải vật chất. 1Ti-mô-thê 6: 9 cảnh báo, “ Còn
như kẻ muốn giàu có thì sa vào sự cám dỗ, mắc lưới rập, ngã trong nhiều sự tham
dục ngu dại thiệt hại, là sự khiến cho người ta đắm chìm trong sự bại hoại hư mất”.
Không chỉ có một sự thịnh vượng là giàu có vật chất hay tài chánh mà thôi. Các
loại thịnh vượng khác có thể quan trọng hơn nhiều trước mắt của Chúa.
Nhiều lần, Đức Chúa Trời không thể tin tưởng giao sự thịnh vượng vật chất
cho chúng ta vì chúng ta sẽ làm sự thạnh vượng thành thần tượng. Chúa Jesus
nói, “Kẻ có tiền của vào nước Đức Chúa Trời khó là dường nào!”(Lu-ca 18: 24). Sự
giàu có nhanh chóng chiếm lấy chúng ta và hứa hẹn một sự an toàn mà nó không thể
mang lại. Sự thịnh vượng có thể trở thành vật thay thế cho mục tiêu thực sự là
theo đuổi Đức Chúa Trời và sự công bình của Ngài (xem Ma-thi-ơ 6:33). Là một
người Cha tốt lành, Đức Chúa Trời có thể giữ lại những gì chúng ta kêu xin,
thay vào đó chọn lựa ban cho chúng ta những gì chúng ta thực sự cần. Ngài muốn chúng
ta có lợi ích vĩnh cửu, không phải sự thoải mái ngắn hạn của chúng ta (Lu-ca
12: 33-34).
Giáo huấn sự thịnh vượng cũng đi sai khi nó bao gồm ý tưởng cho rằng thập giá của Đấng
Christ đã chăm sóc tất cả các bệnh tật về thể chất và tinh thần của chúng ta. Nếu
sự chuộc tội của Chúa Jesus cung cấp cho sự chữa lành và thịnh vượng về thể chất
bây giờ, thì chúng ta nên mong đợi được sống lâu, cuộc sống thịnh vượng thoát
khỏi mọi bệnh tật. Nhưng đó không phải là sự thịnh vượng trần thế mà sự chuộc tội
của Đấng Christ cung cấp; nhưng đó là sự thịnh vượng thuộc thiên, thuộc linh.
Một số tôi
tớ trung thành nhất của Chúa đã phải chịu đựng những đau đớn về thể xác mà
không được chữa lành một cách kỳ diệu (Phi-líp 2: 24 -28; 1 Ti-mô-thê 5:23).
Và nhiều tín đồ trong suốt lịch sử đã bị cầm tù, bị tra tấn và cuối cùng bị giết.
“Họ bị ném đá, cưa xẻ, cám dỗ, chém giết, mặc da chiên da dê, lưu lạc bơ vơ, chịu
túng ngặt, hoạn nạn, ngược đãi, phiêu
lưu trong đồng vắng, trên núi, trong hang đá, trong hầm dưới đất, vì thế giới
không xứng đáng cho họ” (Hê-bơ-rơ 11: 37 -38). Các hội thánh ban đầu không biết
gì về giáo lý thịnh vượng phổ biến như ngày nay. Họ có thể không thịnh vượng về
sự giàu có và đất đai, nhưng họ đã thịnh vượng trong sự hào phóng, tình yêu và
mối tương giao với Đấng Christ và với nhau (1 Cô-rinh-tô 1: 5; 2 Cô-rinh-tô
6:10; 9:11).
Lý tưởng của Đức Chúa Trời cho thế giới này là
sự hoàn hảo (Sáng thế ký 1:31). Ngài đã tạo ra nó hoàn hảo, mong muốn rằng
chúng ta tận hưởng cuộc sống hoàn hảo và mối tương giao hoàn hảo với Ngài, và dự
định rằng sự thịnh vượng sẽ là một cách sống. Nhưng tội lỗi đã làm hỏng kế hoạch
hoàn hảo đó, và bây giờ sự thịnh vượng, sức khỏe và sự tồn tại không có rắc rối
là không thể có đối với nhiều người và là phù du cho phần còn lại (Rô ma 5:12;
Sáng thế ký 3). Đức Chúa Trời không ban sự thịnh vượng cho chúng ta ngoài tầm sự
giải thích, nhưng nó có thể không đến trong thời gian ở trần gian ngắn ngủi của
chúng ta.
Đối với nhiều người, việc nhận thức đầy đủ về sự
phục hồi của Đức Chúa Trời sẽ chỉ được trải nghiệm khi chúng ta từ bỏ thế giới
này phía sau và bước vào sự hiện diện của Ngài mãi mãi. Hê-bơ-rơ 11 liệt kê
hàng chục tôi tớ trung thành của Chúa, là những người có thể mong đợi được sống
thịnh vượng vì lòng trung thành của họ. Tuy nhiên, câu 39 và 40 nói điều này: “Hết
thảy những người đó, dầu nhơn đức tin đã được chứng tốt, song chưa nhận được điều
đã hứa, vì Đức Chúa Trời có sắm sẵn điều tốt hơn cho chúng ta, hầu cho ngoài
chúng ta họ không đạt đến sự trọn vẹn được”. Mọi con cái của Đức Chúa Trời, được
mua bằng máu của Chúa Jesus, sẽ trải nghiệm sự thịnh vượng ngoài sức tưởng tượng
nhất của chúng ta đến muôn đời (1 Cô-rinh-tô 2: 9). Cho đến lúc đó, chúng ta phải
bước đi bởi đức tin hôm nay.
Rô-ma 8: 17-18 hứa điều này: “Lại nếu đã là con
cái, thì cũng là kẻ thừa kế với Christ, miễn là chúng ta đồng chịu khổ với
Ngài, hầu cho cũng đồng vinh hiển với Ngài. Vả, tôi kể sự khổ sở hiện nay chẳng
đáng so sánh với sự vinh hiển sắp được bày tỏ ra cho chúng ta”. Đồng thừa kế với
Đấng Christ có nghĩa là mãi mãi chúng ta sẽ được hưởng mọi thứ mà Chúa sở hữu.
Không có sự thịnh vượng nào trên trần thế có thể so sánh với điều đó.