Tham vọng được định nghĩa là một nỗ lực mãnh liệt
cho có được thành công hay quyền lực; một sự khao khát đạt được danh dự, giàu
có hay danh tiếng. Để có tham vọng, theo nghĩa trần tục, về cơ bản là phải quyết
tâm để có được điều gì nhiều hơn người hàng xóm. Phương châm của nó là anh nào có
nhiều đồ chơi nhất sẽ thắng; tham vọng phấn đấu trở thành người số một. Tuy
nhiên, trong Kinh thánh, từ ngữ tham vọng này mang đến một khía cạnh hoàn toàn
mới: “và làm nó thành tham-vọng của anh em để sống cuộc đời êm đềm và chú trọng
đến chính công việc của anh em và làm việc với bàn tay của anh em, y như chúng
tôi đã bảo anh ” ( 1 Tê 4:11 so với Phi-líp1:17; Ê-phê-sô 5: 8-10).
Nơi mà thế giới dạy chúng ta phải trở thành người
tốt nhất, để có một ngôi nhà lớn hơn, một chiếc xe hơi đẹp hơn, một mức lương lớn
hơn so với người hàng xóm của chúng ta, Kinh Thánh dạy chúng ta điều ngược lại:
“Chớ làm một việc gì từ lòng ích-kỷ hoặc lòng tự cao tự đại trống-không, nhưng
với sự khiêm-nhường của tâm-trí, mỗi người trong anh em hãy coi lẫn nhau là
quan-trọng hơn
chính mình” (Phi-líp 2: 3). Sứ đồ Phao-lô nói với
chúng ta, “Bởi vậy, tham-vọng của chúng ta là chúng ta phải làm vui lòng Ngài,
dù ở nhà hay vắng-mặt ” (2 Cô-rinh-tô 5: 9).
Từ ngữ tiếng Hi Lạp cho chữ “tham vọng” (philotim) , có nghĩa đen
là “sự quý trọng đối với điều khác”. Đây là tham vọng, không có gì sai cả, nó
không phải là một vấn đề. Kinh thánh dạy rằng chúng ta nên có tham vọng, nhưng
mục tiêu là được Đấng Christ chứ không phải chiếm được thế giới. Đấng Christ đã
dạy chúng ta rằng muốn trở thành người đầu tiên trong Vương quốc là phải trở
thành tôi tớ (Ma-thi-ơ 20: 26-28; Ma-thi-ơ 23: 11-12).
Phao-lô đã từng đặt ra một câu hỏi sâu sắc: “Vì
có phải bây giờ tôi đang kiếm ân-huệ của loài người, hay của Đức Chúa TRỜI? Hay
tôi đang ráng làm vui lòng loài người? Nếu tôi đã còn đang ráng làm vui lòng
loài người, tôi hẳn đã chẳng phải là nô-lệ của Christ”(Galatians 1:10). Sau đó,
Phao-lô nhắc lại: “nhưng y như chúng tôi đã được chấp-thuận bởi Đức Chúa TRỜI để
được ủy-nhiệm với tin-lành, thế là chúng tôi cứ nói, không cốt để làm vui lòng
loài người, nhưng Đức Chúa TRỜI, là Đấng dò-xét tâm của chúng tôi ” (1
Tê-sa-lô-ni-ca 2: 4).
Phao-lô đang khẳng định một sự thật được chính
Chúa Giê-su tuyên bố: “Làm sao các ngươi có thể tin, khi các ngươi nhận vinh quang
từ nhau, và các ngươi không tìm vinh quang từ Đấng duy nhất là Đức Chúa TRỜI?”
(Giăng 5:44). Chúng ta phải hỏi, tham vọng của chúng ta là gì: làm hài lòng Đức
Chúa Trời hay làm hài lòng con người?
Thánh Kinh dạy rõ ràng rằng những người tìm kiếm
danh dự và sự quý trọng từ con người không thể tin Chúa Jesus (Ma-thi-ơ 6:24;
Rô-ma 8: 7; Gia-cơ 4: 4). Những người có tham vọng trở nên nổi tiếng với thế giới
không thể là những người hầu việc trung thành của Chúa Jesus Christ. Nếu tham vọng của chúng ta là
tìm kiếm những thứ của thế giới (1 Giăng 2:16; Rô-ma 13:14), thì thật ra, chúng
ta đang tự tìm cách chối bỏ Chúa Jesus Christ và sự hi sinh của Ngài (Ma-thi-ơ
10: 33; Ma-thi-ơ 16:24). Nhưng nếu tham vọng của chúng ta là để tìm kiếm và tôn
vinh Đấng Christ, chúng ta yên tâm về lời hứa sâu sắc của Ngài: Trước tiên, hãy
tìm vương quốc và sự công bình của Ngài, và tất cả những điều này sẽ được ban
cho các ngươi (Ma-thi-ơ 6:33); 1 Giăng 2:25—“Và đây là lời hứa mà chính Ngài đã
hứa cùng chúng ta: sự sống đời đời”.