Một trải nghiệm nơi hoang dã thường được coi là
một thời gian khó khăn trong đó một tín đồ chịu đựng sự khó chịu và thử thách.
Những điều dễ chịu của cuộc sống không
thể được hưởng, hoặc chúng có thể vắng mặt hoàn toàn, và người ấy sống trong đồng
vắng, cảm thấy thiếu sự khích lệ. Một trải
nghiệm nơi hoang dã , thường là thời gian của sự cám dỗ và tấn công thuộc linh cách
tăng cường. Nó có thể liên quan đến một cơn hạn hán thuộc linh, tài chính hoặc
cảm xúc. Trải nghiệm nơi hoang dã, không nhất thiết là một dấu hiệu cho thấy một
tín đồ đang phạm tội; đúng hơn, đó là thời gian thử thách do Đức Chúa Trời ấn định.
Trải nghiệm nơi hoang dã, thường được liên kết
với trải nghiệm trên đỉnh núi; đó là, cuộc đấu tranh sau một thành công về một
số loại sự việc nào đó. Thời gian thử nghiệm diễn ra sau một giai đoạn thành tựu.
Có một số ví dụ trong kinh thánh về những người chịu đựng trải nghiệm nơi hoang
dã . Dân Israel, khi rời Ai Cập, đã trải qua một cuộc giải cứu kỳ diệu qua Biển
Đỏ. Chiến thắng cuối cùng để thoát khỏi chế độ nô lệ là trải nghiệm trên đỉnh
núi của họ. Tuy nhiên, sau đó là một cuộc hành trình qua sa mạc. Họ đã chịu thử
thách trong vùng hoang dã thực sự, và họ
đã thất bại trong bài kiểm tra. Kết quả là, trải nghiệm nơi hoang dã của họ kéo
dài đến bốn mươi năm.
Những người khác có thể được cho là đã có trải
nghiệm nơi hoang dã, bao gồm nhà tiên tri Ê-li (1 Các vua 19: 1 -9); sứ đồ
Phao-lô (Ga-la-ti 1: 17- 18); và, tất nhiên, tổ phụ Gióp.
Chúa Jesus cũng có kinh nghiệm về vùng hoang dã.
Sau khi chịu báp-têm, “tức thì Đức Thánh Linh thúc ép Ngài đi ra vào vùng
hoang-vu- Và Ngài ở trong vùng hoang-vu 40 ngày, bị cám-dỗ bởi Sa-tan; và Ngài ở
với các thú rừng…” (Mác 1:12–13). Kinh nghiệm của Chúa Jesus dạy chúng ta một số
sự thật quan trọng: 1) đó không phải là tội lỗi khi bị cám dỗ; 2) đó là ý muốn
của Đức Chúa Trời, thời gian thử thách sẽ đến với chúng ta, --Chúa Jesus dẫy đầy
Thánh Linh, khi Ngài đi vào nơi hoang dã (Lu-ca 4: 1); và 3) chúng ta không bao giờ thiếu vắng ân sủng Đức
Chúa Trời, --Chúa Jesus có thể ở chung với những con thú hoang dã, nhưng các
thiên thần đã phục vụ Ngài (Mác 1:13).
Trong trải
nghiệm nơi hoang dã, một người tín đồ có thể đấu tranh đơn giản để sống sót ngày này qua ngày khác. Gánh nặng tài chính, vật chất, thể chất hoặc cảm
xúc có thể đè lên anh ta. Xác thịt kêu cứu. Các tín đồ buộc phải chờ đợi Chúa,
tìm thấy sự bình an và niềm vui của Đức Chúa Trời giữa lúc gặp khó khăn, và qua
đó tất cả đều trưởng thành trong bước đi với Đấng Christ. Phao-lô đưa ra lời
khích lệ này cho những người “có kho-báu này trong các bình bằng đất” : “Nhưng
chúng tôi có kho-báu này trong các bình bằng đất, để sự vĩ-đại vượt trội của
quyềnnăng thuộc Đức Chúa TRỜI và không từ chính chúng tôi; chúng tôi bị tai vạ
bằng mọi cách, nhưng không bị nghiền nát; bị rắc rối, nhưng
không vô-vọng; bị bắt bớ, nhưng không bị bỏ rơi; bị đánh ngã, nhưng không bị
tiêu-diệt; luôn mang đây đó trong thân-thể sự chết của Giê-xu, để sự sống của
Giê-xu cũng có thể được bày tỏ trong thân-thể của chúng tôi” (2 Cor.4:7–10-
TKTC).
Lý do cho những thử thách này, Phao-lô nói, là để cho thấy rằng sức mạnh vượt
trội này là từ Đức Chúa TRỜI chứ không phải từ chúng ta (câu 7).
Nói theo xác thịt, nơi hoang dã là một nơi khó
chịu. Chúng ta tự nhiên muốn sự thịnh vượng, sức khỏe và dễ dàng đi tới. Nhưng
cùng một Đức Chúa TRỜI đã tạo ra khu vườn cũng tạo ra nơi hoang dã. Sẽ có những lúc thử thách và áp lực. Đức
tin của chúng ta sẽ được kiểm tra. Nhưng ân sủng của Đức Chúa TRỜI sẽ gặp chúng
ta ngay cả ở nơi hoang dã. Nhà nữ truyền giáo Amy Carmichael biết sự thật này: “Những
ngọn núi trọc của sự cô đơn. . . một vùng đất hoang có gió thiêu đốt quét qua
những bãi cát phát sáng, chúng là gì đối với Chúa? Thậm chí ở đó, Ngài có thể
làm tươi mới chúng ta, thậm chí ở đó Ngài có thể đổi mới chúng ta”.