Trong lời tiên tri, động vật là một chủ đề không mấy thích thú cho một sự nghiên cứu Kinh Thánh, nhưng nó cũng chứng tỏ sự hấp dẫn riêng. Nếu những từ ngữ Aijeleth Shahar trong tiêu đề của Thi thiên 22 có nghĩa là “Con nai cái rạng đông” (như hầu hết các học giả tin), và nếu Chúa Giêsu là người được thảo luận trong thánh vịnh này (như hầu hết các học giả đều tin), thì Chúa Giêsu phải là con nai của Đức Chúa Trời.
Động vật đóng một vai trò trong cuộc đời của Chúa Giêsu. Ngài
đã sai Phi e-rơ đi bắt một con cá có một đồng tiền trong miệng để đóng
thuế thân (Math. 17:27). Chúa cho phép một bầy quỷ xâm nhập vào một đàn lợn,
sau đó bầy lợn chạy theo một đường dốc và chết đuối dưới biển (Math. 8:32).
Trong cuộc “diễu hành chiến thắng” của mình, Ngài vào Jerusalem khi cưỡi trên một
con lừa con, con của lừa mẹ. Ngài sai các môn đồ của mình đi giết một con chiên
Vượt qua cho Ngài và họ cùng ăn (Lu-ca 22: 7-8). Ngài dự đoán rằng Phi-e-rơ sẽ chối bỏ Ngài ba lần trước khi một con gà trống gáy hai lần (Math. 26:34).
Để giúp chúng ta hiểu rõ hơn về nhiều khía cạnh trong nhân phẩm của Chúa Jesus, đôi khi Ngài được so sánh mình với động vật. Ngài là Con sanh đầu tiên trong mọi sinh vật. Trong Cựu Ước, Ngài đã được miêu tả trước trong con dê thả đi mang theo tội lỗi của dân chúng vào nơi hoang dã (Lê. 16), và con rắn bằng đồng mà mọi người nhìn nó sẽ được chữa lành (Dân. 21: 8-9). Đối với sự nhu mì và sự hi sinh của Ngài, Ngài được gọi là chiên con của Đức Chúa Trời (Giăng 1:29, 36). Về sức mạnh và uy quyền của mình, Ngài được gọi là Sư tử của bộ tộc Giu-đa (Khải 5: 5). Là một người chinh phục, Ngài cưỡi trên một con ngựa trắng (Khải 6: 2).
Các học giả từ lâu đã nhìn thấy Đấng Mê-si-a “như một con nai
tơ”, trên những ngọn núi, (Nhã. 2:17) rằng có sự việc nghe thấy tiếng nói của Người
yêu dấu của tôi, và kêu lên, “kìa, Ngài đến, nhảy qua các núi, vượt qua các đồi”
(2: 8)
Hình dáng của Chúa Giêsu như một con nai thật hấp dẫn. Hình ảnh
cuộc sống của Chúa Jesus theo giới hạn một con nai bóng mượt, nhu mì và xinh đẹp.
Ngài bị giật mình bởi những người thợ săn vào lúc bình minh trong ngày. Vua Hê-rốt
bắt đầu săn lùng Chúa Giê-su trong khi Ngài chỉ là một chú nai nhỏ (Ma-thi-ơ
2:16). Sa-tan tiếp theo tấn công Ngài trong vùng hoang dã đầy cám dỗ (Ma-thi-ơ
4: 1-11; Lu-ca 4). Sau bài giảng đầu tiên của Ngài ở quê nhà, các thợ săn đã tập
hợp lại để sẵn sàng giết Ngài, nhưng chân Ngài đã lướt nhanh và trốn thoát (Lu-ca 4: 29 -30). Trên đường
đi, nhiều con người đáng ghét đã liên kết nhau truy đuổi. Herod đã bắn một
phát tên khác vào Ngài (Lu-ca 13:31). Dân
chúng đã cố gắng hạ Ngài (Giăng 7:20). Người Do Thái đã tìm mọi cách để giết Ngài, khi Chúa Giê-su
chữa lành một người què quặt vào một ngày Sa-bát (Giăng 5:18). Vì những người
thợ săn đã mãi chú ý đến con nai đang làm việc trong suốt mùa săn bắn của họ,
nhưng “con nai của Đức Chúa Trời” có thể tránh được những khu vực, mà Ngài đã biết
có những người thợ săn ở đó (Giăng 7: 1). Khi họ bao vây con mồi của họ vào lúc cuối cùng, các thầy tế
lễ trưởng, thầy thông giáo và trưởng lão đã tập trung tại dinh thượng tế để lên
kế hoạch cho chiến lược của họ săn bắt (Math. 26: 3-4). Cuối cùng họ cũng bắt được Ngài
trong một cuộc săn bắt ban đêm trong một khu vườn khác.
Thời gian thành công của bọn thợ săn ngắn ngủi. Con nai của Đức
Chúa Trời đã nhảy ra khỏi ngôi mộ ba
ngày sau để sống mãi mãi!