Thứ Tư, 29 tháng 12, 2021

BA SẮC DÂN SAU NƯỚC LỤT-

Theo sáng thế ký 5:32, ba con của Nô ê được sinh ra theo thứ tự. Nhưng Sáng 10, gia phả ghi Gia phết dành đứng đầu, kế đó là Cham và anh cả Sem đứng cuối cùng.

Kết quả của lịch sử này là thế giới được tạo ra bởi các gia đình. Thời trang của thế giới này đã xóa sạch ký ức và nhận thức về điều này, nhưng không xóa mờ sức mạnh. Nó bắt nguồn từ sự phán xét của Đức Chúa Trời, và khi lực lượng có được của thế giới này trở nên yếu đi, sẽ ngày càng rõ ràng hơn, như bây giờ nó thực sự hoạt động lại. Các đầu nguồn suối nhân loại có ba cái, lần đầu tiên được đặt tên theo thứ tự là Sem, Cham, và Gia-phết: --đầu tiên là gia đình mà giao ước được thiết lập trên đất, và là nơi có mối quan hệ với Đức Chúa Trời; sau đó là kẻ thù nghịch với gia đình của Đức Chúa Trời; và cuối cùng, là Sem mặc dù lớn tuổi nhất và đáng tự hào nhất,
--Người ngoại bang Gia phết.
Trong chi tiết trong sáng thế ký 10, Gia phết được đưa ra đầu tiên. Các hòn đảo của dân ngoại nói chung, tức là những quốc gia mà chúng ta quen thuộc, và phần lớn vùng Bắc Á, đã được con cháu của ông ta soi mói. Nhưng những câu hỏi lớn về đạo đức, và sức mạnh của cái thiện và cái ác trên thế giới, đã nảy sinh ở nơi khác, và cái ác bây giờ hiện diện, vì đó là thời của con người) trước cái tốt).
-- Cham
Phương Đông, như chúng ta gọi, Palestine, ở phía dưới sông Ơ-phơ rát, Ai Cập, v..v.., nằm trong tay Cham. Quyền lực đầu tiên được thiết lập bởi ý chí của một người- Nim-rốt. Một thợ săn hùng mạnh - vũ lực và thủ công - làm việc để đưa người chưa thuần hóa, cũng như dã thú, phục dưới ách của anh ta. Và các thành phố phát sinh; nhưng Ba-bên là nơi khởi đầu vương quốc của anh; có những thành phố khác nữa. Anh ấy đã ra ngoài và xây dựng, hoặc chinh phục tất cả. Sau đó đến người Ai Cập nổi tiếng, Mích-ra-im. Một nhánh khác của gia đình Cham này được đánh dấu là hình thành các chủng tộc để sở hữu cơ nghiệp mà Đức Chúa Trời đã định dành cho dân Ngài. Vì con cháu của ca-na-an, 10 con, đã chiếm trước đất Palestine, đất hứa của Israel về sau.
--Sem:
Sem đến sau cùng, cha của dân Hê-bơ-rơ, người anh của hai em anh ta> Người của dòng Cham đã khinh thường anh ta từ lâu, như đáng được sở hữu bởi danh hiệu của một người anh cả. Đó là kết quả chung trong việc hình thành thế giới dưới sự sắp đặt của Đức Chúa Trời.
Con đường là thế này. Con người tìm cách làm trung tâm cho chính mình. A-đam, sống trên đất, hẳn là như vậy, và mối liên kết của ông với Đức Chúa Trời; như Đấng Christ sẽ ở sau này, và đã từng ở trong ý định của Đức Chúa Trời, vì A-đam là hình ảnh của Đấng Christ sẽ đến. Nhưng ý chí không có gì khác ngoài chính nó. Nô-ê, người mà lẽ ra sẽ có ảnh hưởng công bằng, không có chỗ đứng trong toàn bộ lịch sử (sau sự thờ phượng của ông). Ông đã đánh mất địa vị thẩm quyền do sa vào tội lỗi, mất khả năng tự kiềm chế. Ý chí đặc trưng cho tất cả bây giờ; nhưng trong muôn vàn ý chí, tất cả đều bất lực làm trung tâm, thì có thể làm được gì?
Một trung tâm và lợi ích chung được tìm kiếm sự độc lập và dành riêng cho Đức Chúa Trời. Họ đã dẫy đầy trái đất; nhưng tản lạc trong yên tĩnh thanh bình, không quan trọng gì. Họ phải lấy một cái tên tuổi cho mình để làm trung tâm. Và Đức Chúa Trời phân tán các quốc gia bằng cách phán xét những gì sẽ không làm cho trái đất được hòa bình bởi các gia đình. Tiếng nói và quốc gia phải được thêm vào các gia đình, để chỉ định những người đàn ông trên trái đất. Nơi bị phán xét trở thành nơi ngự trị của ý chí nghị lực của một người — của thế lực bội đạo. Khởi đầu vương quốc của Nim-rốt là Ba-bên. Tiếng nói là một sự kiềm chế, và một chiếc dây sắt bao quanh những người đàn ông.
Trong Sem, lịch sử tac động của Đức Chúa Trời bắt đầu. Ngài là Đức Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của Sem. Chúng ta có ngày tháng và thời đại, vì sau tất cả, Đức Chúa Trời cai quản, và thế giới phải tuân theo: con người thuộc về Đức Chúa Trời. Tuổi của những người khác chắc chắn đã bị rút ngắn ngoài những người có tên ở đây: ở đây chúng tôi biết khi nào họ sống và chết. Và khi trái đất bị chia cắt, vì cuối cùng Đức Chúa Trời đã định đoạt nó, những năm tháng loài người mất đi một nửa những gì họ vốn có, như họ đã làm ngay sau trận lụt.
Nhưng trong lịch sử đã cho biết, dân của Đức Chúa Trời đã từng là trung tâm. Điều này đến với Áp-ra-ham. Và ở đây một lần nữa, một yếu tố mới của tội ác đã trở nên phổ biến, ít nhất là trên thực tế - thờ hình tượng (Giô-suê 24: 2), mặc dù cho đến nay nó vẫn chưa phải là chủ đề. Đó là con người trên thế giới; và trong Sem, sự ra lệnh quan phòng bí mật của mọi thứ bởi Chúa. Tuy nhiên, nó đã kết thúc trong sức mạnh của cái ác, ngay cả trong gia đình của Sem.
Chúng ta đã thấy sự gian ác và bạo lực của con người, sự phản nghịch của anh ta chống lại Đức Chúa Trời, và thủ đoạn của Sa-tan là đưa anh ta vào tình trạng này. Nhưng ở đây, một bước tiến dài đã được thực hiện, một tình trạng đáng kinh ngạc của sự dữ xuất hiện tại hiện trường. Sa-tan đẩy mình vào tâm trí con người, vào vị trí quyền lực và nắm bắt ý tưởng về Đức Chúa Trời trong tâm trí con người, đặt con người ở giữa Đức Chúa Trời và hắn, để loài người tôn thờ ma quỷ như tĐức Chúa Trời.
Khi nó bắt đầu, thánh kinh không nói; nhưng đoạn trích dẫn chứng rằng nó đã làm ô nhiễm ngay cả gia đình của Sem, trong đó phần kinh thánh cũng được coi là gia phả của các hành động Đức Chúa Trời trên trái đất vào thời điểm chúng ta đến. Cá nhân có thể ngoan đạo; nhưng theo mọi nghĩa, mối liên kết của thế giới với Chúa đã không còn. Họ đã từ bỏ chính mình, phó mình, ngay cả trong gia đình có mối quan hệ như một chủng tộc với Đức Chúa Trời, cho sự thờ phượng và quyền lực của Sa-tan. Thật là một câu chuyện kể về con người! Thật là một câu chuyện về sự kiên nhẫn của Đức Chúa Trời!
Do đó, ở đây chúng ta thay đổi hoàn toàn toàn bộ hệ thống và trật tự của tư tưởng; và một nguyên tắc, được thực hiện một cách chắc chắn ngay từ đầu về sự cứu rỗi cá nhân, nhưng không được thể hiện theo thứ tự của sự vật, tự nó tuyên bố, và trở thành bằng chứng trong lịch sử trái đất. Áp-ra-ham được gọi, được chọn, và được đích thân làm người lưu giữ những lời hứa. Nhưng hãy lưu ý rằng ở đây, để nguyên tắc vĩ đại này có thể được bảo tồn trong sự tinh khiết của chính nó như một hành động của Đức Chúa Trời, thì cơ hội được đưa ra trong thực tế mà chúng ta đã đề cập không được đề cập đến. Chúng ta tìm thấy điều đó trong Giô-suê 24. Sau khi phán xét, Đức Chúa Trời hiện ra trong ân điển tối cao để có một gia đình của riêng Ngài bằng sự kêu gọi của ân điển — một nguyên tắc bao la vô cùng.--