Ma-thi-ơ 14: 22-33
"Làm thế nào mà có thể được?" Là một câu hỏi rất tự nhiên khi tâm trí con người suy ngẫm về các công việc và đường lối của Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, đó là vấn đề của sự hoài nghi, không phải là niềm tin. Cho dù đó là sự sụp đổ các bức tường thành Giê-ri-cô, việc Giô-na ở trong bụng cá ba ngày, việc Chúa chúng ta đi trên mặt hồ hay một phép lạ nào đó, thì tất nhiên có gì lật đổ tấm lòng, người đã học cách tin Chúa và tin Lời Ngài.
Sau khi từ chối làm vua, vì cho năm ngàn người ăn, Đấng Cứu Rỗi yêu cầu các môn đồ băng qua biển Ga-li-lê và Ngài leo lên một ngọn núi để cầu nguyện. Đây là hình ảnh về những gì sắp xảy ra: Ngài sẽ lên đến Đức Chúa Trời để đảm nhận chức vụ cầu thay trong khi các môn đệ của Ngài phải đương đầu với những làn sóng của thế giới đầy bão tố này khi vắng mặt Chúa. Cuộc vượt qua biển của mười hai người thật khó khăn và mệt mỏi, cũng như cuộc sống và lời chứng trong thế giới của những người theo Chúa, Đấng đã bị từ chối và bị đóng đinh. Sa-tan đã khuấy động nhiều cơn bão với hy vọng tiêu diệt tất cả các nhân chứng của Danh Jesus mà nó ghét. Trong canh thứ tư, Chúa đến với các môn đồ, đi trên mặt nước.
Họ nghĩ rằng đó là một con ma và họ hét lên vì sợ hãi nhưng ngay sau đó họ đã bình tĩnh lại bởi câu nói vui mừng của Chúa: "Ta đây (I Am), đừng sợ!" Chúa chưa bao giờ từ bỏ việc giúp đỡ dân của mình trong lúc khốn khó và hoạn nạn. Đấng ấy là "Ta Là" ( Đấng Hằng Hữu) trong Xuất Ê-díp-tô Ký 3:14. Những khả năng liên quan đến Danh này không cho phép bạn nghi ngờ chút nào về những sự không tin tưởng. “Vậy, chúng tôi sẽ không sợ, nếu trái đất biến đổi, và núi non bị quăng vào lòng biển” (Thi-thiên 46: 3).
Con thuyền là biểu hiệu của hệ thống cổ xưa về những thứ mà Chúa chúng ta đã để lại cho các môn đồ của Ngài trong sự vinh hiển của Ngài khi lên trời. Sách Công vụ các Sứ đồ cho thấy họ ngoan cường bám chặt như thế nào trong trật tự cũ của nơi thánh trần gian, chức tư tế kế tục, v.v., và họ đã chậm chạp như thế nào khi biết rằng Cơ đốc giáo về cơ bản là một hệ thống thiên đàng và thuộc linh. Cơ đốc giáo không phải là sự lắp ghép với Do Thái giáo, nó hoàn toàn trái ngược về tính cách và thuộc linh. Do Thái giáo, với những nghi lễ lộng lẫy, lôi cuốn các giác quan. “Chúng tôi bước đi bởi đức tin, không phải bằng thị giác” (2 Cô-rinh-tô 5: 7) nói rằng một người hiểu đạo Đấng Christ hơn nhiều người khác.
Mục đích của Sa-tan luôn là làm hỏng công việc của Đức Chúa Trời. Vì vậy, Chúa bắt đầu đóng một con thuyền mới dưới tên của Đấng Christ sau khi con thuyền cũ của Do Thái giáo bị Titus phá hủy. Các nơi thánh địa trần gian, các thầy tế lễ tuyên bố các quyền kế tục, v.v., sớm xuất hiện và góp phần làm băng hoại chứng cớ cũ xưa của Đức Chúa Trời.
Ma-thi-ơ, Mác và Giăng nói với chúng ta rằng Chúa của chúng ta đi trên mặt nước. Ma-thi ơ cho biết thêm một chi tiết: Khi biết tin Chúa đến gặp họ, Phi e rơ đã xin phép bước ra gặp Ngài. Khi yêu cầu này được chấp thuận, Phi e rơ ra khỏi thuyền và đến gặp Chúa Giê-su. Anh ấy đung đưa một lúc khi nhìn thấy gió và sóng, nhưng một tiếng hét từ môi miệng anh ấy và một cái chạm từ bàn tay của Thầy đã khiến chân anh ấy được an toàn.
Cũng vậy, cá nhân tín đồ ngày nay phải đi trên những con tàu tôn giáo của Cơ đốc giáo, thì nên tuân theo lời mời của Hê-bơ-rơ 13:13- là quay lưng lại, hãy ra khỏi con thuyền Cơ Đốc giáo, chỉ trông cậy vào Chúa để được củng cố trên con đường đức tin của mình. Nhưng hành động đầu tiên của đức tin là linh hồn, trong sự vâng phục khiêm nhường, cầu xin Chúa sự tha thứ và cứu rỗi, mà không có điều gì là không thể.
Cơn bão đã chấm dứt khi Chúa và Phi-e-rơ lên tàu. Tương tự như vậy, cơn bão của thế giới này sẽ im lặng khi Đấng Christ và các thánh đồ của Ngài lại xuất hiện ở giữa Y-sơ-ra-ên.