Thứ Hai, 27 tháng 12, 2021

NGƯỜI PHỤ NỮ CÓ ĐỨC TIN LỚN-

Ma-thi-ơ 15: 21-28
Trong Ma-thi-ơ 15, chúng ta được trình bày về hai tấm lòng: tấm lòng của con người và tấm lòng của Đức Chúa Trời. Trước những lời chỉ trích của người Pha-ri-si về những môn đồ của Chúa dùng tay chưa rửa mà ăn, Chúa chúng ta giải thích rằng con người bị ô uế không phải bởi những gì vào miệng mà bởi những gì ra khỏi miệng. Những lời nói ra từ chúng ta chính là sự thể hiện những gì trong lòng chúng ta. Chúa tiếp tục trình bày một bức tranh kinh hoàng về lòng người. Theo nhận định của Chúa, điều không bao giờ có thể sai lầm, trái tim con người là nguồn gốc của sự bất công ghê tởm.
Bây giờ Chúa quay lưng lại với những đối thủ đạo đức giả của mình và đi vào khu vực của Ty-rơ và Si-đon. Trước đó không lâu, Ngài đã miêu tả những nơi này là đặc biệt cứng lòng (Ma-thi-ơ 11: 21); Chúa có thể mong đợi điều gì ở đó để làm mới tâm trí rối bời của Ngài? Rất nhanh sau đó, một người phụ nữ Ca-na-na quay sang Chúa ới yêu cầu đuổi một con quỷ ra khỏi con gái của mình: “Xin thương xót con, lạy Chúa, Con vua Đa-vít! Con gái con bị quỷ ám. ”Cô ấy đã sai lầm biết sao! Là thành viên của một chủng tộc bị nguyền rủa, trong đó một phần còn sống sót trên đất chỉ vì sự sơ suất của dân Đức Chúa Trời vào thời Giô-suê, cô không thể mong đợi gì khác ngoài sự phán xét từ Con vua Đa-vít.
Lúc đầu, Đấng Cứu Rỗi không trả lời cô, nhưng vì các môn đệ thúc giục nên Ngài phán: “Ta chỉ được sai đến bầy chiên lạc của nhà Y-sơ-ra-ên”. Vào thời điểm đó, đó thực sự là nhiệm vụ của Chúa. Ngài đã "trở thành tôi tớ của dân chịu phép cắt bì để giữ lời hứa của tổ phụ" (Rô-ma 15: 8- 😎. Ở nhân vật đó, các quốc gia không có gì để đòi hỏi ở Ngài. Tuy nhiên, người phụ nữ nghiêm túc đến mức không chịu chấp nhận lời từ chối của Chúa. Theo đó, cô ấy đẩy mối quan tâm của mình về phía trước và nói: "Chúa ơi, hãy giúp con!" Cô đã sử dụng tước hiệu Do Thái "Con của David" và chỉ đơn giản là khao khát được ân sủng. Nhưng cô chưa cúi mình xuốngi đủ, nên Chúa đáp: "Thật không hay khi lấy bánh của con cái mà ném cho chó." Đây là một tuyên bố thử nghiệm. Nhưng cô ấy không bắn trả hay quay đi một cách giận dữ như Na-a-man hồi xưa.
Cô khiêm tốn trả lời: “Vâng, thưa Chúa; vậy mà những con chó lại ăn những mẩu bánh mì rơi ra từ bàn của chủ chúng. ”Lập luận của cô ấy rất hoàn hảo và thuyết phục. Mặc dù cô thực sự là một dân ngoại bên ngoài gia đình được chọn của Y-sơ-ra-ên, cô tin tưởng rằng sự tốt lành của trái tim thần thượng đã ban phước ngay cả cho những tạo vật nhỏ bé nhất của Ngài. Chắc chắn rằng Chúa, Đấng mà có nơi ở vĩnh cửu trong lòng của Chúa Cha, sẽ không mâu thuẫn với cô ấy về vấn đề này.
Cách cư xử của Chúa đối với cô ấy, có vẻ kỳ lạ, đã giúp cho việc biểu lộ đức tin của cô ấy trở nên đẹp đẽ. Phong thái nghiêm khắc của Đấng Cứu Rỗi đã che khuất một trái tim dịu dàng khao khát muốn ban phước cho cô ấy- Và vào khoảnh khắc cô ấy giành lấy vị trí thực sự của mình trước mặt Ngài. Có vẻ như Chúa đến nơi này chỉ vì cô ấy mà thôi, vì sau khi chữa lành cho con gái cô bằng lời của Ngài, Chúa lập tức quay trở lại Ga-li-lê nới mà từ đó Chúa đã đến đây.
Bí quyết của phước báo là chiếm chỗ thấp dưới chân của Chúa. Chúng ta được sinh ra từ một thế hệ sa đọa và chúng ta mang trong mình tội lỗi, chúng ta không được hưởng sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời trong sự phán xét. Nhưng ai khiêm tốn thừa nhận sự không đoan chính và bất toàn của mình sẽ nhanh chóng biết rằng tấm lòng của Đức Chúa Trời cũng hướng về mình. Đức Chúa Trời đã hy sinh Con một của Ngài để ban phước cho người đó, và qua cái chết chuộc tội của Ngài, tội lỗi và sự bất công của chúng ta không bao giờ được ghi nhớ.