Giăng 11: 43-44;
Ma-thi-ơ 14: 19-21, "Ngài bèn truyền cho chúng ngồi xuống trên cỏ, đoạn, lấy năm cái bánh và hai con cá đó, ngửa mặt lên trời mà tạ ơn; rồi bẻ bánh ra đưa cho môn-đồ, môn-đồ phát cho dân-chúng. Ai nấy đều ăn no, còn bánh thừa lại thâu được đầy mười hai giỏ. Số người ăn ước chừng năm ngàn, không kể đàn-bà con-nít".
Tôi đã từng nghe câu nói sau đây: “Những gì chúng ta có thể làm, chúng ta phải làm. Những gì Chúa có thể làm, Ngài sẽ làm".
Và chắc chắn có điều gì đó xảy ra - mặc dù chúng ta không quên rằng Đức Chúa Trời kêu gọi ý chí và hoạt động trong chúng ta (Phi-líp 2:13).-- Vừa muốn và làm theo ý Chúa.
Hãy để tôi đưa ra cho bạn hai ví dụ từ cuộc đời của Chúa Giê-su để minh họa điều này:
Giăng 11: Chúa Jêsus làm cho La-xa-rơ sống lại từ kẻ chết. Chỉ có Đấng là sự sống lại và sự sống mới có thể làm được điều đó. Nhưng khi La-xa-rơ ra khỏi mộ, Chúa ra lệnh cởi bỏ tấm vải liệm cho anh ta. Đấng Christ đã không tự mình làm điều đó; những người khác có thể và nên làm điều đó.
Trong Ma-thi-ơ 14, chúng ta thấy rằng Chúa cung cấp đủ bánh ăn cho một đám đông lớn bằng năm cái bánh và hai con cá. Quả thật chỉ có Ngài mới có thể làm được điều đó! Nhưng các môn đồ có thể phân phát những ổ bánh mì - và họ đã làm như vậy.
Chúng ta không thể ban sự sống mới cho bất kỳ ai. Đó chỉ là quyền năng của Chúa. Nhưng chúng ta có thể và nên gieo hạt giống Lời mà Đức Chúa Trời có thể sử dụng để làm phép lạ cho sự tân sinh nảy ra. Nhưng câu hỏi đặt ra là: liệu chúng ta có làm như vậy không, chúng ta có sống đúng với trách nhiệm của mình không?
-
Các Mối Quan Hệ Trần Thế-
Ma-thi-ơ 4: 12; 14:13; Giăng 19: 26-27; 11: 5, 33-37
Ngoài mười hai sứ đồ, chỉ có một số người mà Chúa Giê-su có mối quan hệ đặc biệt với tư cách là một người trên đất. Mẹ của Ngài, Ma-ri-, Giăng báp-tít và ba anh chị em từ Bê-tha-ni.
Tất cả những người này đều gần gũi với trái tim của Chúa Giê-su và họ có ý nghĩa rất lớn đối với Ngài. Liệu chúng ta có thể tưởng tượng rằng Ngài, Con người với tư cách là Đấng Tạo Hóa đã đặt tình yêu tự nhiên của con cái dành cho cha mẹ vào mối quan hệ này, lại không cảm thấy một tình yêu đặc biệt dành cho người mẹ hoàn hảo của mình? Chúng ta thấy tình yêu mà Ngài dành cho bà ấy như thế nào khi Ngài sắp chết, Ngài đã truyền lệnh giao bà ấy cho môn đồ yêu dấu của mình là Giăng!
Chúng ta thấy Giăng Báp-tít có ý nghĩa như thế nào đối với Chúa trong hai dịp đặc biệt. Khi biết tin Giăng bị bắt giam, “Người rút về Ga-li-lê” (Mat 4:12). Và cuối cùng khi Giăng bị xử tử, Chúa Giêsu đã “từ đó lên thuyền đến một nơi hoang vắng cho riêng mình” (Math. 14:13). Đau đớn biêt bao cho sứ giả trung thành này đối với Ngài!
Người ta nói rõ ràng về cô Ma-ri, Ma-thê và La-xa-rơ rằng Chúa Giêsu đã yêu thương họ (Giăng 11: 5). Khi La-xa-rơ chết và Chúa Giê-su thấy hai chị em than khóc, Ngài “đau lòng và cảm động” và “rơi lệ” đến nỗi cả người Do Thái phải thốt lên: “Thấy chưa, Người thương anh ta biết chừng nào” (Giăng 11: 33 -36).
Tất cả những người này đều có ý nghĩa rất lớn đối với Chúa; Tuy nhiên, mẹ của Ngài đã bị Ngài từ chối nhiều lần, và Ngài đã không can thiệp khi Giăng bị giam giữ và hành quyết; cùng khi La-xa-rơ ngã bệnh và chết, mặc dù Ngài đã được cho biết.
Điều đó nghĩa là gì? Đột nhiên những mối quan hệ trần thế này không còn giá trị gì đối với Ngài sao? Mà không thể được. Đúng hơn, chúng ta thấy ở đây là Một Người tôi tớ hoàn toàn vâng lời của Đức Chúa Trời, người đã đặt sự phục vụ của mình cho Đức Chúa Trời trên tất cả các mối quan hệ trần thế. Ngài không thể nhượng bộ những đòi hỏi của mẹ mình, Ngài không thể ngăn cản cái chết của Giăng và La-xa-rơ, nếu không, Ngài đã đi chệch con đường phục tùng ý muốn của Chúa Cha. Có phải những mối quan hệ trần thế này không phải là "mật ong" không được phép có với của lễ chay hay sao (Lê-vi Ký 2:11)? Đó chẳng phải cũng là một ví dụ về cách Chúa Giê-su học được sự vâng lời từ những gì Ngài phải chịu đựng đau khổ (Heb. 5: 7 sao?
Chẳng phải Chúa phải đau khổ khi chứng kiến những người thân yêu đau khổ và chết mà không thể can thiệp, mặc dù là Chúa, Ngài có quyền năng để làm như vậy mà? Đó chẳng phải là phần bị cám dỗ trong mọi việc giống như chúng ta, để có thể giúp những người đang bị cám dỗ sao (Hê 4:15; 2:18)? Và Người đã không để lại cho chúng ta tấm gương không được phép đặt cha, mẹ hoặc những người quan trọng đối với chúng ta về tư cách môn đệ hay sao (Math. 10:37; Lu. 14:26) sao?
Cái nhìn này về con người của Ngài khiến Ngài rất quý giá đối với chúng ta, một mặt vì Ngài đã đến gần chúng ta, và mặt khác rất tuyệt vời vì Ngài thà đau khổ còn hơn đi chệch khỏi con đường vâng phục. Mong rằng chúng ta noi gương Ngài trong điều này và tự trang bị cùng một ý nghĩa (1 Phi. 4: 1). Chúng ta hãy cầu xin Đức Chúa Trời ban sự khôn ngoan để nhận biết làm thế nào chúng ta có thể duy trì và vun đắp các mối quan hệ trên đất theo ý Đức Chúa Trời và trước hết vẫn tìm kiếm vương quốc của Đức Chúa Trời.