Trong nhiều chỉ danh dành
cho các tôi tớ có trách nhiệm của Đức
Chúa Trời trong
Kinh Thánh có chỉ danh “người canh giữ”. Chức năng người canh giữ được hiểu rõ, nên không cần dành thời gian mô
tả nó. Trong một từ ngữ, phải nhận thức được cả về những chuyển động và điềm
báo của họ, bày tỏ rõ những điều đó cho những
người mà ông có trách nhiệm. Đây là một trong các chức năng của các tiên tri Cựu
Ước, và khía cạnh này của chức vụ tiên tri tiềm ẩn trong việc xức dầu tất cả
các tôi tớ của Đức Chúa Trời trong mọi lúc.
Nhưng khía cạnh đặc
biệt này có nghĩa là, và sẽ luôn luôn có nghĩa, người canh giữ sống trước thời điểm khi điều mà ông thấy sẽ kết liểu hoặc trở nên hiện
thực. Các sứ đồ Tân Ước là loại hình này. Họ đã thực sự sống cho giờ và ngày
của riêng mình, nhưng họ đã sống nhiều hơn trong một ngày sắp tới. Là những
người canh giữ, họ đã nhìn thấy xu hướng và ý nghĩa của một số "dấu hiệu"
hay điềm báo, và về mặt này, họ đã sống trước thời đại của họ, và chỉ được biện
minh khá lâu sau khi họ rời khỏi trái đất này.
Chúng ta không đòi hỏi có tầm nhìn xa của tiên tri,
khải tượng thấy trước hay cảm thúc của sứ đồ, nhưng ở thời điểm hiện tại có dấu
hiệu và chỉ dẫn nào đó, ý nghĩa của điều đó, vì nhiều lý do, có thể không được
công nhận ngay lập tức; và có thể là tuyên bố ý nghĩa của chúng, như một người
canh giữ trung thành, có thể có nghĩa là sự khác biệt giữa sự cứu rỗi và thảm
họa về sau cho đám đông dân chúng tin Chúa.
Nếu có một điều mà
Thánh Kinh làm rõ ràng và nhấn mạnh, đó là, trong tất cả sự cai trị tối thượng
của Ngài, Đức Chúa Trời hoạt động hướng tới
thực tại vào lúc cuối cùng. Cuối mỗi giai đoạn trong mục đích tiến bộ của Đức Chúa Trời đã được đánh dấu bằng một cuộc sàng sảy, thách
thức, và thử nghiệm những điều gì đó đối với thực tế của chúng.
Điều này có thể dễ dàng được nhìn thấy khi cặp mắt
chúng ta lướt qua trên các giai đoạn khác nhau của Cựu Ước. Đó là biểu hiện một
lần nữa trong cuộc biến động trong sự hiện đến đầu tiên của Đấng Christ, trong
đó, trong trường hợp đầu tiên, là một sự tổng kết toàn bộ thời kỳ Cựu Ước, và
sự phán xét của Ngài, được tìm thấy là tuyên bố trên chính cuộc sống của Ngài
trên trái đất. Kiểm tra của thực tế, và trong sự cân đối của thực tế cho toàn
bộ hệ thống, như đại diện bởi lớp người chính thức của nó, đã được tìm thấy là họ
cần được "quăng vào lửa và đốt cháy'. Rồi Sự kết thúc của Tân Ước cho thấy
một sự lặp lại chính xác và cuối cùng của phán xét này, thời gian này bắt đầu
với Cơ Đốc giáo - nếu bạn thích nói là với Hội thánh cũng được.
Như vậy, 'cặp mắt mà
như một ngọn lửa" đang tìm kiếm thực tế. Chúng nhìn xuyên qua nhiều điều.
Trước tiên, cặp mắt nhìn
xuyên qua tôn giáo truyền thống và chính thức hay tôn giáo- hoặc ‘Cơ Đốc giáo’
theo hình thức. Chất vấn của cặp mắt là- tôn giáo của bạn là một vấn đề cột
chặt hoặc sự tham gia vào một hệ thống, một truyền thống lịch sử, một di sản
gia đình, phải không? Hoặc là nó được sinh ra - nó là một sự sinh ra trong bạn;
nó là cái gì đã xảy ra với bạn; nó là cuộc sống mong manh của bạn, chính con
người bạn?
Thứ hai- và tôi tập
trung đặc biệt hơn trên điều này trong chốc lát- cặp mắt đó nhìn xuyên qua tình
khí và tâm tính. Chúng yêu cầu biết lý do tại sao bạn đang ở đây, đang quan tâm
đến những gì bạn đang quan tâm, kết nối với những gì bạn đang kết nối, và tại
sao được sắp xếp như bạn đang có, là do tính khí đặc biệt của bạn nghiêng theo
cách đó. Bạn có tính nghệ thuật và bí ẩn trong thị hiếu và cấu tạo của bạn: do
đó bạn chọn lựa hoặc tạo ra tôn giáo của mình theo đúng hình ảnh của riêng bạn.
Tính khí của bạn là u sầu, và càng trừu tượng hơn, sâu sắc, nghiêm trọng, căng
thẳng, nội quan, và ức đoán, hấp dẫn đối với bạn và tìm thấy một phản ứng tự
nhiên trong mình. Bạn làm cho Đức Chúa
Trời, Cơ Đốc giáo, Đấng
Christ,
Kinh Thánh, đều xảy ra theo đúng hình ảnh đó của bạn.
Hay một lần nữa, bạn có khí chất thực tế. Đối với bạn
tất cả mọi thứ chỉ có giá trị nếu nó 'thực tế' . Bạn không kiên nhẫn với những người ưa suy tư. Bạn đang
bị kích thích bởi 6 bà 'Ma-ri' trong Kinh thánh, về ‘nhiều đĩa’ thức ăn là mối
quan tâm của bạn. Với bạn, làm thế nào để kết cuộc đạt được thì ít quan trọng
hơn sự kết cuộc. Bạn không phải bận tâm nhiều với trí tưởng tượng, và bạn đặt
tất cả các giá trị về những điều đã thực hiện rồi- có bao nhiêu điều thực sự
bày tỏ cho thời đại của bạn. Đức Chúa Trời của bạn và Cơ Đốc giáo của bạn là
hoàn toàn, hoặc gần như hoàn toàn, của một loại thực tế, theo đúng hình ảnh của
riêng bạn. Và vì vậy, chúng ta có thể đi qua với tất cả các tính khí khác.
Nhưng điều này sẽ
không có hiệu quả, vì Đấng Christ không phải là bất kỳ
một trong những điều đó; Ngài khác biệt. Ngài có thể kết hợp điều tốt trong tất
cả mọi sự, nhưng điều đó không hoàn toàn ngụ ý là bản chất thần thượng. Ngài
khác biệt. Tất cả điều này là tâm hồn của con người, nhưng bản chất cốt yếu của
Đấng Christ và Cơ Đốc giáo chân thực thì từ Linh thần thượng mà ra-
đó là cái thuộc thiên! Nếu sự tân sinh ngụ ý bất cứ điều gì đó, nó có nghĩa là
điều này- bản chất và tâm tính khác được
sinh ra trong người tín đồ, vì vậy mà người đó được đem đi nơi “chẳng biết nó
đến từ đâu và đi đâu” (Giăng 3:8). Trong tay của Đức Thánh Linh một điều ngày
càng trở nên rõ ràng: vì tính khí hay tâm tính của chúng ta không thể đem chúng ta vượt qua các sự trắc nghiệm và nghịch cảnh kinh khủng mà đã xảy đến cách
khác thường cho các Cơ Đốc Nhân; và sự sống, quyền năng, ân sủng khác biệt đó,
thì tuyệt đối cần thiết cho sự sống còn của chúng
ta. Các
tôi tớ lớn nhất, mạnh nhất, và được ban cấp ân tứ cách phong phú nhất của Đức Chúa Trời không bao giờ thấy
điều như trên kia là đúng.
Thực tế, với Đức Chúa Trời, là nhiều hơn sự chân thành, nhiệt thành, mộ
đạo. Nó không phải là phản ứng của chúng
ta với Đức Chúa Trời gì cả. Có thể không có sai lầm lớn, không lạc hướng nghiêm trọng hơn, không phải
lời tư vấn tinh nghịch hơn để khuyên mọi người lựa chọn sự kết hợp với hội
thánh nào có phù hợp nhất với tính khí của họ.
Đấng Christ và con người (tự nhiên) thuộc về hai
trật tự, và không có sự đi qua lại bởi 'sự chọn lọc', hoặc lựa chọn, hoặc sở
thích. Và chắc chắn không phải do mối quan hệ tự nhiên,- không có những điều
như vậy! Với Đức Chúa Trời, Đấng Christ là Thực Tế duy nhất, và đó không phải là theo
khí chất, huyền nhiệm, không phải là một vấn đề đơn giản hay trang trí công phu,
mang tính nghi thức và nghi lễ, hoặc trơ trọi và đơn sơ. Đấng Christ, được Đức Thánh Linh khải thị trong lòng
chúng ta, bởi một sắc lệnh của Đức Chúa
Trời,
tương ứng với câu " hãy có ánh sáng" của sự sáng tạo hồi ban đầu, là
Thực Tế duy nhất!