Lu-ca 1-24
Nhân tính được nhấn mạnh trong Phúc âm Lu-ca và thần tính của Chúa trong Phúc âm Giăng. Do đó, trong Phúc âm Lu-ca, nguồn gốc của Ngài không chỉ bắt nguồn từ Áp-ra-ham, mà còn từ A-đam. Ngoài sự ra đời của Ngài, thời thơ ấu của Ngài và sự trưởng thành bên trong của Ngài về trí tuệ và sự vĩ đại cũng được đề cập đến. Những lời cầu nguyện của Ngài được ghi lại ở đây, chẳng hạn như lúc Ngài chịu phép báp têm và sự hóa hình của Ngài, trong khi các sách phúc âm khác không nói gì về chúng. Điều tương tự cũng áp dụng cho lời tuyên bố rằng Ngài “đầy Đức Thánh Linh”. Ngafi hiếm khi tor ra là con trai của Dda-vist ở đây. Khi bắt đầu câu chuyện, Ma-ri được ưu tiên trong Phúc âm Lu-ca, nhưng Giô-sép trong Phúc âm Ma-thi-ơ.
Do đó, vì Ngài chiếm một vị trí giữa loài người với tư cách là Con người, nên không có gì ngạc nhiên khi các thiên sứ nói về sự “hir duyệt đối với loài người” của Đức Chúa Trời. Theo đó, Phúc âm Lu-ca trình bày khía cạnh công việc của Đấng Christ được minh họa bằng của lễ bình an.
So với hai sách phúc âm trước, có lẽ chúng ta có thể áp dụng những lời sau đây trong Nhã ca: “Kìa, mùa đông đã qua, mưa đã tạnh, trời đã tạnh. Hoa nở khắp đất, giờ ca hát đã đến” (Nhã Ca 2:11-12a). Lu-ca bắt đầu bằng những bài ca tương tự, có thể so sánh với bài ca ngợi dân Y-sơ-ra-ên trên bờ Biển Đỏ. Trước đó không lâu, người dân đã bị đe dọa bởi người Ai Cập, nhưng bây giờ lũ lụt quay trở lại đã xóa sạch cả dấu vết cuối cùng của kẻ thù của họ. Khi đó, mọi lòng tràn ngập niềm vui, và mọi miệng đều ca ngợi sự cứu rỗi lớn lao. Ngay cả thiên đường cũng mở ra để nói về một niềm vui lớn và chia sẻ nó với những người khác. Điệp khúc của "bài hát thiên đường" cho ta cảm nhận trước những bài ca của buổi sáng vĩnh cửu trong vinh quang sau nầy:
“Này, tôi mang đến cho các bạn một tin vui lớn, sẽ dành cho tất cả mọi người; vì hôm nay một Đấng giải thoát đã sinh ra cho anh em tại thành Đavít, là Đấng Christ, là Chúa" (Lu ca 2:10-11).
.
“Thình lình, có muôn vàn thiên binh cùng với thiên sứ ngợi khen Đức Chúa Trời rằng: Sáng danh Đức Chúa Trời trên các từng trời rất cao, bình an dưới thế cho loài người!” ( Lu ca 2:13.14 ) .
Những câu này ngay lập tức mang lại một đặc điểm đặc biệt cho phúc âm trước mắt chúng ta. Cả trong Ma-thi-ơ lẫn trong Mác, chúng ta đều không đọc những lời như vậy. Ở đó, tiền công của tội lỗi đứng trước mặt chúng ta và chúng ta học biết làm thế nào nhờ ân điển thần thượng mà chúng bị cất bỏ đi vĩnh viễn. Chúng ta dần dần biết được tình yêu của Chúa, Đấng đã hiến mình vì chúng ta. Nhưng trong phúc âm của Lu-ca, thiên đàng rộng mở và chúng ta bước đi dưới ánh sáng của nó. Thiên Chúa và con người lại hiệp một. Thiên đường giống như một ngôi nhà rộng mở, nơi những kẻ tội lỗi nhất được hân hoan đón nhận. Điều này tôn vinh Thiên Chúa trên cao và ban bình an cho loài người.
Đây chính là ý nghĩa của của lễ thù ân (bình an), khi con người ăn cùng một của lễ tiệc với Đức Chúa Trời và được yên nghỉ trong sự hiện diện của Ngài. Đó là chủ đề lớn duy nhất của phúc âm quý báu này: không phải công việc cứu rỗi, mà là món quà cứu rỗi. Điều này làm cho mọi người vui mừng: Ma-ri, Ê-li-sa-bét, Xa-cha-ra, Si-mê-ôn - tất cả đều tràn ngập những gì chúng ta nghe được trong sứ điệp của thiên thần: một Cứu Chúa và một sự cứu rỗi.
FW Grant