Chúng ta phải thấy rõ men là gì. Vì nếu chúng ta không thấy, chúng ta sẽ không khao khát loại bỏ nó và cũng sẽ không quý sự sống tuyệt vời của Chúa Giê-su Christ trong chúng ta. Chúa muốn chúng ta loại bỏ tất cả men trong lòng. Chúng ta luôn nói đến sự sống, nhưng tiếc rằng đó là sự sống đầy men. Làm sao sự sống của Chúa có thể tác động trong anh em được nếu anh em không loại bỏ men? Không thể được. Nếu chúng ta muốn giữ lễ Bánh Không Men thì việc loại bỏ chất men là một việc quan trọng. Trọng tâm của lễ này chính là Đấng Christ tuyệt vời, là người không có men nào. Nếu chúng ta ăn bánh không men, bánh này sẽ tác động, giúp loại sạch men trong cuộc sống cá nhân cũng như trong cuộc sống Hội Thánh.
Loại sạch tất cả men
Lễ này phải được giữ trong bảy ngày. Trong Kinh Thánh, số 7 là con số
 trọn vẹn, nói đến công trình toàn vẹn của Đức Chúa Trời, ví dụ bảy ngày
 của công trình phục hồi trong Sáng Thế Ký. Bảy Hội Thánh trong sách 
Khải Huyền cũng nêu toàn bộ lịch sử của Hội Thánh từ ban đầu cho đến khi
 Chúa Giê-su Christ trở lại. Tại sao chúng ta phải giữ lễ này trong bảy 
ngày? Vì Chúa muốn chúng ta loại sạch men ra khỏi chúng ta. Anh em đừng 
loại bỏ chút xíu và giữ phần còn lại cho đến tuần sau. Nếu vậy thì phần 
men thừa sẽ phát triển và lây lan, rồi tuần tới chúng ta lại tràn ngập 
men. Chúa đã nói với dân Ngài rằng trong nhà không được có men. Chúng ta
 đừng để men đâu đó như ở trong góc, trong bếp,.. rồi sau này lấy ra mà 
phải loại sạch nó! Không men nào được tìm thấy trong nhà anh em. Đức 
Chúa Trời muốn dân Ngài được nên thánh. Anh em hãy nhớ rằng Chúa muốn có
 một Hội Thánh vinh hiển, thánh khiết và không tì vết. Điều này làm sao 
có thể xảy ra được nếu chúng ta không giữ lễ Bánh Không Men? Nếu anh em 
nói với tôi: Anh tràn ngập men! Tôi sẽ nói “Amen” và tôi cũng muốn thoát
 khỏi nó. Hãy giúp tôi loại bỏ men. Anh em có nổi giận khi tôi nói: “Hãy
 loại bỏ men cũ ra khỏi anh” không? Hay anh em nói: “Anh nói sao? Anh 
nghĩ tôi có men hả?”. Anh em ơi, chúng ta hãy khích lệ nhau loại bỏ men.
 Nếu tôi có men, anh em hãy cho tôi biết. Tôi muốn loại sạch nó. Tất cả 
chúng ta vẫn còn xác thịt nên chúng ta phải xử lý nó. Lễ Vượt Qua cho 
thấy những gì Chúa đã làm cho chúng ta bởi huyết báu của Ngài. Nhưng qua
 lễ Bánh Không Men, tất cả những gì của xác thịt phải mất đi. Nhờ chiên 
lễ Vượt Qua, chúng ta đã ra khỏi Ai Cập, nhưng Ai Cập vẫn chưa ra khỏi 
chúng ta. Dân Israel ra khỏi Ai Cập là một điều dễ dàng. Nhưng ở trong 
sa mạc, họ luôn nghĩ về Ai Cập. Dân thích tỏi của Ai Cập (xem Dân Số Ký 
11:5) vì mùi của nó thơm. Họ cũng thích thịt heo của Ai Cập. Họ đã nhớ 
đến tất cả những điều này. Tuy vợ của Lót đã ra khỏi Sô-đôm, nhưng lòng 
bà vẫn luôn ở đó. Chúa đã phán: Các ngươi đừng xoay lại, và đừng nhìn 
lại. Nhưng cám dỗ quá lớn. Bà đã xoay lại và đã biến thành cột muối.
Chúng ta vẫn còn men
Lễ Vượt Qua đi chung với lễ Bánh Không Men, vì vẫn còn rất nhiều men 
trong chúng ta. Nếu anh em đến với lễ thứ tư, lễ Các Tuần, anh em sẽ 
thấy Thánh Linh được tuôn đổ xuống và Hội Thánh được hình thành. Lúc đó 
phải dâng hai ổ bánh có men. Điều này có nghĩ là Hội Thánh vẫn còn nhiều
 men. Chúng ta còn men trong Hội Thánh tại Fountain Valley không? Còn. 
Tôi không xấu hổ mà tôi biết ơn Chúa, vì tôi được phép ở đây. Vì ở đây 
chúng ta giữ lễ Bánh Không Men. Chúng ta loại bỏ men. Điều này thật là 
tuyệt vời. Tôi yêu lễ này. Mỗi khi tôi đến Bàn của Chúa, tôi nói với 
Chúa: “Chúa ơi, xin giúp con loại bỏ tất cả men trong lòng của con!”. 
Tôi không dám nói tôi không còn men trong lòng, vì tôi không thể nhìn 
thấu lòng tôi. Anh em có thể không? Tôi chính là người bị lòng tôi lừa 
dối đầu tiên. Nếu không ở trong ánh sáng của Đức Chúa Trời, tôi sẽ không
 thấy trong lòng tôi có men. Chúng ta thường nói đến thông công. Nhưng 
sự thông công này phải hoàn toàn ở trong ánh sáng. Nếu không đi trong 
ánh sáng mà anh em nói chúng ta thông công với nhau thì anh em nói dối. 
Anh em nói dối vì anh em không nhận ra được mình đang nói dối. Chúng ta 
thường nghĩ mình đúng, nhưng chúng ta lại sai vì chúng ta không ở trong 
ánh sáng.
Men của tôn giáo
Men bị giấu kín trong tôn giáo. Tôn giáo có vẻ bề ngoài tốt đẹp. 
Trước khi Chúa đến, Do Thái giáo có vẻ rất tốt. Không ai thấy được là nó
 không tốt. Khi các giáo sư kinh luật và người Pha-ri-si đến Giăng 
Báp-tít để chịu báp-tem. Giăng đã nói gì? Dòng dõi rắn độc! Anh em sẽ 
nói: “Tại sao thế? Giăng ơi, anh không có tình yêu thương sao? Họ muốn 
được làm báp-tem mà sao anh lại gọi họ là dòng dõi rắn độc? Anh không 
vui khi có ai đó muốn được làm báp-tem?” Nhưng khi Giăng thấy những 
người này đến, ông nói với họ: Hỡi dòng dõi rắn độc! Chúng ta có nhiều 
quan niệm tôn giáo. Ngay khi nói đến tình yêu và hòa bình thì nó cũng là
 men, vì chúng ta không thực sự muốn hòa bình và cũng không yêu thương. 
Tôi không nói đến ai cả mà tôi nói đến chính tôi, nói đến xác thịt. Tôi 
nói đến nhân tính sa ngã của chúng ta. Vì thế Chúa đã quy định lễ Bánh 
Không Men. Nếu anh em không trân trọng lễ này, anh em giữ men của mình 
mãi. Chúng ta hãy giữ mình khỏi men của Pha-ri-si, Sa-đu-sê và của 
Hê-rốt.
Men của sự giả dối
Chúng ta hãy đọc Lu-ca 12:1-3: “Trong khi đó, một đoàn dân đông 
khoảng hàng ngàn người tụ họp lại, đến nỗi giẫm lên nhau; bấy giờ Ngài 
bắt đầu nói, trước hết là với các môn đồ: Hãy giữ mình về men của người 
Pha-ri-si, là sự giả dối. Chẳng có gì che đậy mà sẽ 
không bị phơi bày, chẳng có gì giấu kín mà sẽ không được biết đến. Vậy 
nên tất cả những gì các ngươi đã nói trong bóng tối, sẽ được nghe trong 
ánh sáng; những gì các ngươi rỉ tai trong buồng kín, sẽ được công bố 
trên các mái nhà”. Ở đây Chúa nói đến sự giả dối. Sự giả dối là 
những gì anh em che đậy, làm như không có. Anh em đeo mặt nạ như một 
diễn viên. Trước đây, những diễn viên ở Trung Quốc đã dùng mặt nạ nên có
 thể thay đổi mặt của họ trong thời gian ngắn. Họ đang cười, nhưng trong
 chốc lát, họ nhìn giống như con quỷ. Những người theo tôn giáo cũng có 
thể thay đổi mặt mình như vậy. Tất cả chúng ta đều làm được.  Chúng ta 
che đậy nhiều điều, rồi làm ra vẻ khiêm tốn, mỉm cười ở bên ngoài. Không
 phải những người Pha-ri-si và các giáo sư kinh luật cũng làm như vậy 
sao? Họ đi qua đi lại với quyển Kinh Thánh, thân thiện chào người khác. 
Không phải họ có vẻ thánh thiện sao? Vâng, tôi cũng có thể cầm quyển 
sách thánh trên tay, mang áo choàng thánh, đội một chiếc mũ thánh. Những
 điều đó làm tôi nên thánh sao? Không. Tuy nhiên mọi người sẽ bị lầm 
tưởng. Đó là sự giả dối, là men. Khi Chúa sống trên trái đất, Ngài có 
đeo mặt nạ nào không? Chúa đã luôn cởi mở, chân thành và trung thực. 
Ngài phán những gì Ngài nghe từ Cha. Nếu anh em không thích Ngài, đó là 
chuyện của anh em. Ngài luôn như thế, người ta không thể xoay chuyển 
Ngài được. Ngài đã không giả làm một người nào khác cả. Ngài luôn minh 
bạch và mở lòng với mọi người. Không ai trong chúng ta như Ngài cả. Chỉ 
mình Ngài là toàn hảo. Ngài là bánh từ trời xuống. Tất cả chúng ta thuộc
 về đất, nhưng Ngài thuộc trời. Người đầu tiên, A-đam, thuộc về đất, đã 
trở thành một tâm hồn sống. Nhưng A-đam cuối là Đấng Christ thì thuộc 
trời và thuộc linh. Tất cả chúng ta đều thuộc đất và không hoàn hảo.
Ăn bánh từ trời
Chúng ta có bánh tuyệt vời đến từ trời, là bánh mà Đức Chúa Trời ban 
để chúng ta ăn. Đây là thức ăn rất đặc biệt, là thuốc của trời, để chữa 
lành, thay đổi tôi. Qua đó, tôi không chỉ ra khỏi Ai Cập ở bên ngoài, mà
 tất cả những gì xấu xa của Ai Cập như đạo đức giả, men, sự xấu xa, hiểm
 độc và bản chất tội lỗi sẽ được loại ra khỏi tôi. Tuy huyết Chúa rửa 
sạch chúng ta, nhưng chúng ta cần bánh từ trời để loại bỏ những thứ đó 
ra khỏi chúng ta. Chúng ta phải ăn bánh không men. Anh em đừng hỏi tôi 
cách ăn như thế nào. Nếu cảm thấy đói và khao khát được sống một cuộc 
sống như Chúa, anh em hãy đến với Ngài và thưa: "Chúa ơi, xin ban cho 
con bánh để ăn!". Ngài sẽ ban bánh cho anh em. Lời Ngài sẽ trở nên sống 
động đối với anh em. Thánh Linh sẽ vận hành trong anh em. Như vậy câu 
hỏi không phải làm thế nào để ăn, mà là: Anh em có muốn ăn không? Thậm 
chí nếu tôi có thể cung cấp cho anh em một phương pháp tốt nhất, tôi 
cũng không nghĩ anh em sẽ ăn. Anh em thử nói với một đứa trẻ nhỏ: "Hãy 
ăn đi! Hãy mở miệng ra! Con không có miệng à?" Nhưng bé không muốn ăn.
Chúa nói: “Ai đến với Ta sẽ không đói nữa” (Giăng 6:35). Nếu
 anh em khao khát ăn Ngài, Ngài sẽ cho anh em ăn và ban Linh để anh em 
uống. Lời Chúa sẽ trở nên sống động đối với anh em. Sau đó, Chúa nói: “Thịt Ta là thức ăn thật” (câu 55). Rồi Chúa nói tiếp: "Xác thịt chẳng có ích gì"
 (câu 63). Ở trên Chúa nói là muốn ban thịt Ngài cho chúng ta ăn, nhưng 
bây giờ Ngài lại nói là thịt không có ích. Vậy tôi phải ăn cái gì bây 
giờ? Cũng trong câu 63, Chúa nói: "Những Lời mà Ta đã phán với các ngươi là linh và sự sống".
 Có nghĩa là anh em cần linh và sự sống trong Lời Chúa. Khi đọc Lời 
Chúa, anh em hãy đến với Đấng Christ sống, là bánh của sự sống. Anh em 
đừng hỏi về một phương pháp nào đó mà hãy mở lòng ra cho Ngài, hãy ở 
trong linh và khao khát ăn Chúa như là bánh của sự sống: “Chúa ơi, xin 
ban cho con bánh để ăn!”
Mong muốn được ăn Chúa
Trong Giăng 4, Chúa nói với người đàn bà Sa-ma-ri: "Nếu ngươi 
biết sự ban cho của Đức Chúa Trời, và biết người nói: Hãy cho Ta uống là
 ai, thì ngươi sẽ xin người, và người sẽ cho ngươi nước sống" (câu 10). Rồi bà này nói gì? "Xin cho tôi nước ấy".
 Bà có nhận được nước của sự sống không? Có. Nhưng bằng cách nào? Chúa 
đã chỉ bà phương pháp nào? Chúa có bảo bà gọi "Chúa Giê-su! Chúa 
Giê-su!" mười lần không? Không. Trong lúc bà trò chuyện với nguồn nước 
sống, nước tuôn chảy vào bên trong bà. Bà được soi sáng và bắt đầu nhìn 
thấy. Bà đã nhận ra Ngài là một tiên tri. Sau đó bà đi vào thành và loan
 báo rằng Ngài là Đấng Mê-si. Từ đâu mà bà biết được điều này? Bà có 
uống được nước của sự sống không? Vâng. Nước này đã trở thành một cái 
giếng bên trong bà. Như vậy, hôm nay anh em uống nước này như thế nào? 
Nó đã trở thành một cái giếng trong anh em! Anh em phải nói với cái 
giếng: “Chúa ơi, con khát, con muốn uống nước”. Anh em có hay nói với 
Chúa như vậy không? Anh em phải lấy nước của sự sống từ giếng này.
Chúa là bánh từ trời. Ngài là một cái bánh rất mầu nhiệm. Nếu anh em 
muốn ăn, bánh này có sẵn cho anh em ăn. Nhưng nếu không đói, anh em sẽ 
không có gì để ăn cả. Tại sao anh em không đói? Vì anh em đầy men. Men 
làm mất cảm giác ngon miệng. Anh em cũng tràn ngập sự dạy dỗ, hiểu biết,
 truyền thống mà anh em đã học cách đây 20, 30, 40 hay 50 năm. Tại sao 
những người theo tôn giáo lại không thèm ăn Giê-su? Chúa đã nói: “Vì 
lòng các ngươi đã trở nên cứng cỏi”. Có rất nhiều điều tràn ngập trong 
lòng họ như truyền thống, ham muốn, địa vị,..., đến nỗi họ không thể 
tiếp thu những điều mới. Khi Chúa đến, lòng họ không có chỗ cho Ngài. 
Không có gì ngạc nhiên khi Chúa nói: “Phước cho những người nghèo khó trong linh”
 (Ma-thi-ơ 5:3). Anh em có đói không? Anh em có mong được Chúa nhiều hơn
 nữa không? Hay anh em nghĩ mình đã biết tất cả? Tôi không biết tất cả, 
nhưng tôi hy vọng Chúa sẽ cho tôi thấy nhiều hơn nữa. Còn anh em thì 
sao?
Đừng tranh cãi
Lễ Bánh Không Men có bánh từ trời tuyệt vời. Bánh này là tinh khiết 
vì nó thuộc trời. Những gì thuộc trời thì luôn sạch. Chúa rất can đảm 
khi nói trong Giăng 6:48-51: “Ta là bánh của sự sống. Tổ phụ các 
ngươi đã ăn ma-na trong hoang mạc, và họ đã chết. Đây là bánh từ trời 
xuống, để ai ăn bánh ấy sẽ không chết. Ta là bánh hằng sống từ trời 
xuống. Nếu ai ăn bánh này, thì sẽ sống đời đời. Và bánh mà Ta sẽ ban cho
 vì sự sống của thế giới chính là thịt Ta”. Thay vì chấp nhận bánh 
này, những người Do Thái đã tranh cãi nhau. Anh em có muốn tranh cãi 
nhau về bánh của sự sống không? Giăng 6 nói về việc ăn Chúa, người Do 
Thái đã tranh cãi nhau và nói: “Làm sao người này có thể cho chúng ta 
thịt mình để ăn được?”. Nếu tôi ở đó, chắc tôi cũng tranh cãi. Nhưng 
ngày nay, tôi đã nếm được bánh không men tuyệt vời này, nên tôi không 
tranh cãi nữa. Trái sầu riêng được gọi là “vua của trái cây”. Nhưng đối 
với nhiều người không sống ở châu Á thì trái này rất thối. Nhưng các 
thánh ở Thái Lan thì rất thích sầu riêng, họ không thấy nó thối chút nào
 cả. Anh em có muốn tranh cãi về trái này không? Không cần thiết. Nếu 
anh em không muốn ăn thì nó không sao cả. Không ai ép buộc anh em phải 
ăn. Nếu anh em thích thì anh em cứ ăn thoải mái. Về chuyện ăn Chúa cũng 
vậy. Anh em đừng tranh cãi như người Do Thái.
Để giải độc
Sau đó Chúa Giê-su nói: “Quả thật, quả thật, Ta nói với các 
ngươi, nếu các ngươi không ăn thịt Con của loài người và không uống 
huyết Ngài, các ngươi sẽ chẳng có sự sống ở trong các ngươi” (câu 
53). Chúa muốn đi vào trong chúng ta để Ngài trở thành sự sống của chúng
 ta. Đây là sự sống có thể nuốt chửng sự chết. Sự sống này sạch, hoàn 
toàn không có men. Nó giúp chúng ta giải độc và xử lý chất men. Tất cả 
chúng ta cần được giải độc. “Rồi Giê-su nói với họ: Quả thật, quả 
thật, Ta nói với các ngươi, nếu các ngươi không ăn thịt Con của loài 
người và không uống huyết Ngài, các ngươi sẽ chẳng có sự sống ở trong 
các ngươi. Người nào ăn thịt Ta và uống huyết Ta thì có sự sống đời đời;
 và Ta sẽ làm người đó sống lại trong ngày cuối cùng. Vì thịt Ta là thức
 ăn thật, và huyết Ta là thức uống thật. Người nào ăn thịt Ta và uống 
huyết Ta thì ở trong Ta, và Ta ở trong người ấy. Như Cha hằng sống đã 
sai Ta, và Ta sống vì Cha; thì người nào ăn Ta cũng sẽ sống vì Ta. Đây 
là bánh từ trời xuống, không như ma-na mà tổ phụ các ngươi đã ăn và đã 
chết; ai ăn bánh này sẽ sống đời đời” (Giăng 6:54-58). Bánh này thật là tuyệt!
Ăn Đấng Christ bên Bàn của Chúa
Chúng ta mừng lễ này khi nào? Vào thứ hai, thứ ba, thứ tư,... hay vào
 ngày Chúa Nhật? Tuy chúng ta có thể kinh nghiệm lễ này mỗi ngày, nhưng 
ngày lễ thực sự là ngày Chúa Nhật khi chúng ta đến với nhau. Vào ngày 
Chúa Nhật, anh em có cảm nhận trong linh và trong lòng rằng anh em giữ 
lễ Bánh Không Men không? Hay anh em chỉ nhớ đến và nói: “Cám ơn Chúa, 
thân thể Chúa đã bị tan vỡ trên thập giá vì con. Cám ơn Chúa đã chịu 
chết ở đó. Amen”. Anh em có thưởng thức được bánh từ trời và sống bởi 
Ngài không? Khi tôi ăn bánh, tôi muốn ý thức rằng tôi ăn bánh không men,
 thánh khiết và tinh sạch. Bánh này nuốt chửng mọi sự chết và giải độc 
cho tôi. Từ thứ hai đến thứ bảy, tôi loại bỏ tất cả men; vào ngày Chúa 
Nhật, tôi thưởng thức lễ này với các thánh. Hãy nói với Chúa: “Chúa ơi, 
xin Chúa hãy thay thế nhân tính sa ngã của con bằng nhân tính của Chúa. 
Con muốn được sống bởi Chúa. Nhưng nếu con không ăn Chúa, thì điều này 
không thể. Vì thế con muốn ăn Ngài”.
Sự khác nhau giữa chia sẻ, làm chứng và dâng của lễ
Đầu tiên anh em phải biết rằng từ “dâng của lễ” xuất phát từ Kinh Thánh: “để dâng những của lễ thuộc linh đẹp lòng Đức Chúa Trời” (1.Phi-e-rơ 2:5). Chính sứ đồ Phi-e-rơ đã nói câu này. Vào thời Cựu Ước, trong sách Lê-vi Ký có chép rằng: “Khi người nào trong các ngươi muốn dâng của lễ cho CHÚA”
 (Lê-vi ký 1:2). Tại sao không ghi là “nếu ai muốn dâng bò hay chiên” mà
 là dâng của lễ? Và dâng cho ai? Cho Đức Chúa Trời. Ai là người viết 
sách này? Môi-se. Thật ra chính Đức Chúa Trời đã phán những lời này. Nếu
 anh em nghĩ những lời này không mang tính xây dựng thì anh em phải biết
 rằng chúng xuất phát từ Đức Chúa Trời. Ai dám nói sách Lê-vi Ký và các 
tế lễ mà Đức Chúa Trời muốn nhận không xây dựng ai? Anh em không dâng 
của lễ cho con người mà dâng cho Đức Chúa Trời. Từ “dâng của lễ” trong 
Kinh Thánh chỉ được dành riêng cho Đức Chúa Trời như từ “thờ phượng”. 
Hay tại sao chúng ta không chỉ nói: Chúng ta “yêu” Đức Chúa Trời hay 
“phục vụ” Ngài là đủ rồi. Anh em không muốn dùng từ “thờ phượng” sao? 
Nhưng chính Đức Chúa Trời đã chép những điều đó. Vậy chúng ta phải làm 
gì: Thờ phượng hay không thờ phượng? Nhưng nếu tôi không muốn thờ phượng
 mà anh em muốn thờ phượng thì sao? Anh em không được thờ phượng khi tôi
 chưa rõ về việc thờ phượng, nếu không anh em không hiệp một với tôi. 
Anh em có làm như vậy không? Nếu anh em vẫn làm thì anh em không hiệp 
một với tôi. Không phải như vậy, anh em phải nói với tôi: “Sự hiệp một 
như thế là kỳ cục, chúng ta phải hiệp một với Đức Chúa Trời Tam Nhất! 
Quan niệm về sự hiệp một của anh không phải là sự hiệp một với Đức Chúa 
Trời”. Đúng vậy, nếu tôi không hiệp một với Đức Chúa Trời thì đó là vấn 
đề của riêng tôi.
Vậy anh em dâng của lễ cho ai? Cho Cha! Trong cuộc sống Hội Thánh, 
chúng ta thường dùng từ “chia sẻ” Nhưng Kinh Thánh không dùng từ “chia 
sẻ” mà dùng từ “nói tiên tri” (xem 1.Cô-rinh-tô 14:3). Vậy anh em nói 
tiên tri cho Đức Chúa Trời sao? Ngài không cần, mà anh em và tôi cần. 
Vậy khi anh em nói tiên tri, anh em nói tiên tri cho ai? Cho các anh em!
 Chúa đã nói với các môn đồ: “Các ngươi là nhân chứng của Ta”. Là nhân 
chứng của Chúa Giê-su thì anh em làm chứng cho ai? Cho những người vô 
tín. Anh em làm chứng điều gì? Giê-su Christ là Con Đức Chúa Trời, là 
Đấng Cứu Thế. Tại sao anh em không làm chứng điều này cho Đức Chúa Trời?
 Vì Ngài đã biết rồi! Ngài đâu cần anh em làm chứng rằng Giê-su Christ 
là con của Ngài đâu. Tôi thực sự hy vọng Chúa sẽ làm chúng ta hiểu rõ 
những điều này. Chúng ta thực sự cần ân điển của Chúa để hạ mình, để 
nhận được Lời của Ngài.
Đi theo Chiên Con bất cứ nơi nào Chiên Con đi
Môi-sê đã không phát minh ra bảy lễ này, mà Đức Chúa Trời đã quy định
 chúng. Ba lần trong năm thì tất cả những người nam phải đến 
Giê-ru-sa-lem để thờ phượng. Lúc đó Israel có mười hai chi phái. Giả sử 
sáu chi phái không muốn đến Giê-ru-sa-lem, còn anh em thuộc về một chi 
phái muốn đến Giê-ru-sa-lem để giữ lễ. Anh em có lên Giê-ru-sa-lem để 
giữ lễ không? Hay anh em chỉ đi khi tất cả mười hai chi phái muốn đi, để
 Israel không bị chia rẽ? Anh em nghĩ Đức Chúa Trời sẽ thay đổi điều này
 sao? Chúng ta đừng đi theo ý tưởng của con người mà hãy đi theo Đức 
Chúa Trời. Tôi luôn nói với các anh em rằng: Ngày nay là thời đại mà tất
 cả chúng ta phải đi theo Chiên Con đến bất cứ nơi nào Chiên Con đến. 
Giả sử trong Hội Thánh tại Fountain Valley, phân nửa anh em muốn đi theo
 Chiên Con, còn phân nửa còn lại nói : ”Không được, chúng tôi chưa sẵn 
sàng!”. Vậy anh em hiệp một với họ hay hiệp một với Đức Chúa Trời? Một 
số người có quan niệm kỳ cục về sự hiệp một: “nếu chúng tôi sai, chúng 
tôi vẫn hiệp một”. Tôi muốn hiệp một với Đức Chúa Trời hằng sống. Thậm 
chí nếu anh em muốn giết tôi, tôi vẫn sẽ hiệp một với Ngài. Dù anh em có
 đóng đinh Chúa Giê-su, Ngài vẫn là một với Cha. Đây phải là nền tảng sự
 hiệp một của chúng ta. Anh em đừng dùng Giô-suê và Ca-lép để nói về sự 
hiệp một. Nghe có vẻ hay, nhưng cuối cùng điều gì đã xảy ra? Tất cả họ 
đã chết trong sa mạc! Giô-suê đã đợi họ 40 năm, rồi tất cả họ đã đi vào 
đất tốt lành? Không. Ông đã chờ họ vô ích vì họ không vâng lời Đức Chúa 
Trời và Đức Chúa Trời không hài lòng về họ. Anh em muốn chờ đợi 40 năm 
để dâng của lễ cho Đức Chúa Trời? Tôi không thể nào hiểu được việc chúng
 ta dâng của lễ cho Đức Chúa Trời lại gây chia rẽ.
Vâng lời Đức Chúa Trời
Anh em thân yêu, chúng ta phải học để trở thành những người biết vâng
 lời Đức Chúa Trời. Do đó chúng ta cần “của lễ thiêu”. Của lễ này giúp 
chúng ta thực hiện ý muốn của Cha. Khi Chúa Giê-su ở trên trái đất, có 
bao nhiêu người muốn thực hiện ý muốn của Cha? Chỉ một người, đó là 
Giê-su. Ngài hoàn toàn đơn độc. Toàn bộ dân Chúa không muốn thực hiện ý 
muốn Đức Chúa Trời, vậy Chúa Giê-su phải làm gì? Ngài có trở về trời và 
chờ đợi cho đến khi mọi người muốn không? Không. Anh em tin mọi người sẽ
 vui lòng làm theo ý muốn Đức Chúa Trời sao? Tôi không tin. Vậy anh em 
muốn chờ trong bao lâu? Anh em muốn chờ cho đến khi mọi người muốn dâng 
của lễ cho Cha sao? Như thế Cha phải ngồi chờ sao? Cha đã đợi chờ 2000 
năm rồi đó. Vậy Cha phải chờ bao nhiêu năm nữa đây? Hãy cho tôi biết ai 
quan trọng hơn: Những anh em khác hay là Cha, Đấng đang tìm kiếm những 
người thờ phượng thật? Anh em phải nhận ra điều này: Chúng ta ở đây 
không phải để làm một cái gì đó mà để làm theo ý muốn Cha. Nếu tôi không
 muốn làm thì anh em vẫn cứ làm. Vì thế của lễ thiêu rất quan trọng và 
quý. Nếu anh em không muốn dâng của lễ nào cả thì tôi vẫn dâng. Như vậy 
anh em có vấn đề gì không? Làm sao mà có vấn đề được đếu tôi muốn dâng 
cho Cha, còn anh em không muốn? Giống như chuyện cầu nguyện vậy: anh em 
muốn cầu nguyện, còn tôi không muốn, thì chúng ta phải làm gì? Chúng ta 
bị chia rẽ sao? Anh em phải chờ cho đến khi tôi muốn cầu nguyện thì anh 
em mới cầu nguyện sao? Như thế rất vô lý. Chúng ta là Cơ Đốc nhân đã lâu
 rồi, cũng ở trong Hội Thánh nhiều năm, nhưng những chuyện đơn giản như 
vậy chúng ta không thể thấy rõ. Tiếc rằng tôi phải nói điều này: Chúng 
ta đã thất bại.
Loại bỏ tất cả men
Trong chúng ta có thật nhiều men, chúng đã gây ra nhiều khó khăn, 
cũng như cản trở chúng ta tiến lên trong đức tin. Tôi muốn loại sạch tất
 cả men trong tôi. Tôi hy vọng chúng ta chấp nhận lời khuyên của Chúa 
cũng như của Phao-lô. Ông đã viết thư cho Hội Thánh Cô-rinh-tô, vì ở đó 
có gì đó không ổn (xem 1.Cô-rinh-tô 5). Phao-lô có nói: “Tốt lắm, anh em
 có tiếng rất tốt vì dung thứ cho người anh em đã phạm tội. Tôi thật 
khen ngợi tình yêu của anh em đối với tất cả các thánh ở đó, đặc biệt là
 đối với những người yếu”. Phao-lô có viết như vậy không? Đó là men . 
Phao-lô đã nói: “Hãy loại sạch men cũ đi” (câu 7). “Men cũ”
 ở đây không có nghĩa là có men cũ và men mới mà men cũ nói đến tất cả 
những gì thuộc về tạo vật cũ: con người cũ, cái tôi cũ kỹ của chúng ta. 
Nó không có nghĩa là bây giờ chúng ta có men mới, mà tất cả men đều 
thuộc về tạo vật cũ. Hội Thánh là một người mới, một tạo vật mới, và bột
 mới không men. Điều này thật là tuyệt! Nhưng để trở thành không men thì
 anh em phải loại sạch tất cả men.
Các loại men khác nhau
Loại men tồi tệ nhất là sự dạy dỗ và giáo lý của tôn giáo, của người 
Pha-ri-si, Sa-đu-xê và các giáo sư kinh luật, và của đảng Hê-rốt 
(Ma-thi-ơ 16:6, Mác 8:15). Sau đó có men của sự giả dối (Lu-ca 12:1), 
men này khó nhận dạng hơn. Vì thế men của người Pha-ri-si không chỉ là 
sự dạy dỗ mà còn là sự giả dối của họ vì họ che đậy tất cả, có vẻ bề 
ngoài rất tốt đẹp, làm người khác dễ bị nhầm lẫn. Anh em không thẳng 
thắn, và không nói thẳng rằng mình không đồng ý, nhưng anh em che đậy và
 nói: “Ôi, anh phải suy nghĩ điều này và cẩn thận điều kia”. Đó là 
nguyên lý của sự giả dối. Cuối cùng người ta không biết nó là gì.
Kế đó là men của sự xấu xa và hiểm độc (1.Cô-rinh-tô 5:8). Đó là bản 
chất sa ngã của chúng ta, là xác thịt, bao gồm tội lỗi, sự xấu xa và 
hiểm độc. Những điều sau là men bị giấu kín trong xác thịt chúng ta: 
xuyên tạc, kiện cáo, nói xấu và không trung thực. Do đó Phao-lô nói 
trong 1.Cô-rinh-tô 5:6 “Sự khoe khoang của anh em là không tốt. Anh em không biết rằng một chút men làm dậy cả đống bột sao?”. Hãy cẩn thận, vì anh em sẽ làm ảnh hưởng đến toàn bộ Hội Thánh (cả đống bột). Vậy “hãy
 loại sạch men cũ đi, để anh em trở nên bột mới, như anh em là bánh 
không men. Vì chiên lễ Vượt Qua của chúng ta, là Đấng Christ, đã chịu 
hiến tế rồi. Vậy, chúng ta hãy giữ lễ...” (câu 7-9). Tôi rất thích cụm từ “hãy giữ lễ”. Anh em nghĩ Phao-lô bị lầm lẫn và nó không còn lễ nào sao? Lễ ở đây là lễ Bánh Không Men. “... Không phải với men cũ, cũng không với men xấu xa và hiểm độc, nhưng với bánh không men của lòng chân thành và của lẽ thật”
 (câu 9). Đây là câu tuyệt vời về việc giữ lễ. Nếu anh em nghĩ Lê-vi Ký 
không mang tính xây dựng thì đó là ý kiến của anh em. Nhưng đó không 
phải là quan điểm của Phao-lô, ông đã nói: “chúng ta hãy giữ lễ”.
 Nếu tôi nói: “Ngày nay chúng ta ở trong thời đại Tân Ước. Chúng ta 
không cần phải giữ các lễ nữa vì chúng không liên quan gì và cũng không 
giúp được ai”, thì anh em sẽ nghe ai? Anh em nên nói: “Đã được chép 
rằng: Chúng ta hãy giữ lễ”. Nhưng nếu tôi bảo anh em không được giữ lễ 
thì anh em có giữ lễ hay không? Tốt hơn là hãy giữ lễ, dù tôi có bị vấp 
phạm.
Có các loại men: men tôn giáo, men đạo đức giả, men tội lỗi, vì người
 anh em ở Cô-rinh-tô đã phạm một tội nghiêm trọng. Nhưng, ngợi khen Chúa
 vì anh ta đã ăn năn. Sau đó có men xấu xa và hiểm độc, và men của các 
thực hành tôn giáo mang tính chết chóc như Ga-la-ti 5:1-9 và Cô-lô-se 
2:18-23, đó là các thực hành của người Do Thái như giữ ngày Sa-bát, cắt 
bì,... Điều này không có nghĩa là chúng ta không được giữ các lễ nữa, 
nhưng chúng ta giữ lễ thật với Đấng Christ là hiện thực. Ngày nay chúng 
ta cũng giữ ngày Sa-bát, nhưng ngày Sa-bát của chúng ta là Đấng Christ, 
Ngài là sự yên tĩnh của ngày Sa-bát. Vậy nếu chúng ta thực hành điều gì 
đó chết chóc, không có sự sống thì đó là men. Cho nên Phao-lô nói trong 
Ga-la-ti 5 cũng giống như nói với Hội Thánh tại Cô-rinh-tô: “Một chút men làm dậy cả đống bột”.
 Vì các Cơ Đốc nhân gốc Do Thái đã cố gắng mang nhiều thực hành của Do 
Thái giáo vào Hội Thánh của dân ngoại. Đó là những thực hành chết của 
tôn giáo, không có giá trị nào cả. Trong cuộc sống Hội Thánh, chúng ta 
có thể làm gì đó theo thói quen, như chia sẻ một thông điệp mà không có 
sự sống. Dù thông điệp đó rất hay, nhưng lại không có sự sống.
Tuy nhiên, anh em không thể dâng một của lễ thiêu mà không có hiện 
thực. Đừng chế một câu chuyện nào đó, mà anh em phải chuẩn bị của lễ 
cùng với Đấng Christ. Một của lễ như vậy thì không chết, mà nó luôn sống
 động. Tất cả của lễ phải thật, nó phải là kinh nghiệm mỗi ngày của anh 
em với Đấng Christ. Ai dám dâng cái gì mà không thật? Anh em dám bịa ra 
một câu chuyện để dâng cho Cha không? Tôi không dám làm điều đó. Tôi thà
 không dâng gì cả còn hơn là dâng đồ giả.
Trong 1.Cô-rinh-tô 5 và 6, và trong Ga-la-ti 5, Phao-lô đã liệt kê 
các việc làm của xác thịt, tất cả đều là men. Chúng ta phải làm gì? Bởi 
vì tất cả chúng ta đều có những men này.
Giữ lễ Bánh Không Men
Chúng ta phải giữ lễ Bánh Không Men! Chúng ta hãy ăn bánh từ trời, vì
 nếu không, chúng ta sẽ không có sức và không có khả năng để loại bỏ men
 ở bên trong mình. Cách duy nhất để loại bỏ men là ăn Đấng Christ. Sự 
dạy dỗ và hiểu biết không thể giúp anh em loại bỏ men được. Anh em có 
thể biết toàn bộ Kinh Thánh, nhưng anh em không thể loại bỏ men. Ở đây 
chúng ta không nói đến sự dạy dỗ về các dịp lễ, mà chúng ta nói đến việc
 giữ lễ. Nếu anh em không giữ lễ thì hiểu biết của anh em không có giá 
trị. Nếu anh em không làm theo Lời thì không chỉ có Lê-vi Ký và các của 
lễ không có giá trị mà cả Kinh Thánh! Tất cả những gì tôi nói sẽ không 
có giá trị nếu tôi không thực hành. Chúng ta không nói đến hiểu biết về 
các lễ mà chúng ta nói đến thực hành, đến việc giữ các lễ. Tôi rất muốn 
loại bỏ men của tôi. Chúa là nhân chứng của tôi: Mỗi lần tôi đến Bàn của
 Chúa, tôi đã nói với Chúa: “Xin hãy giúp con loại bỏ những gì không đến
 từ Chúa ra khỏi tim con. Con không muốn để nó ở trong tim”. Tôi không 
bao giờ nói với Chúa là tim tôi đã sạch rồi. Tôi muốn loại bỏ tất cả men
 ở bên trong tôi: men tôn giáo, ý tưởng riêng, xác thịt tôi,... Tôi 
không muốn có những thứ rác rưởi này trong tim tôi, tim tôi không phải 
là cái thùng rác! Còn tim anh em thì sao? Tôi không biết tim anh em. Chỉ
 có Chúa mới biết tim anh em (Thi Thiên 139), Chúa có “mắt X quang”, 
Ngài biết ý tưởng của anh em từ xa. Tôi muốn Chúa loại bỏ men trước khi 
nó nổi lên. Tôi không thể chờ cho đến khi anh em loại bỏ men của mình 
rồi tôi mới loại bỏ men của tôi. Nếu anh em không muốn thì đó là chuyện 
của anh em, nhưng tôi muốn loại bỏ men của tôi. Điều này không có nghĩa 
là tôi không hiệp một với anh em. Nhưng tôi chỉ hiệp một với anh em khi 
sự hiệp một này cũng là sự hiệp một với Đầu là Đấng Christ. Nếu không 
phải như vậy thì đó là một sự hiệp một kỳ dị.
Anh em hãy nhớ rằng một chút men làm dậy cả đống bột. Vì thế anh em 
phải loại bỏ men trong bảy ngày. Nếu anh em chỉ loại bỏ một chút rồi chờ
 đến tuần sau, thì men còn sót lại sẽ tăng thêm, rồi tuần sau sẽ có 
nhiều men hơn nữa. Anh em không chỉ làm dậy cả Hội Thánh mà cả suy nghĩ,
 nhận thức và bản thân của anh em cũng bị nhiễm. Men sẽ phát triển trong
 anh em, cuối cùng anh em sẽ bị thiệt và cũng sẽ ảnh hưởng đến người 
khác. Đó là nguyên lý của men: men không bao giờ ngừng phát triển. Vì 
thế Phao-lô nói: “Một chút men làm dậy cả đống bột” (Ga-la-ti 
5:9). Xin Chúa mở mắt chúng ta để chúng ta học giữ lễ bánh không men 
tuyệt vời này, lễ này cũng chính là lễ loại bỏ men. Đây là điều rất quan
 trọng.
Giê-su Christ là bánh thật, đến từ trời
 Giê-su Christ là bánh thật, đến từ trời. Ha-lê-lu-gia, thật tuyệt vời! 
Anh em muốn anh bánh này không? Trong Giăng 6, bao nhiêu người trong 
đoạn này muốn ăn Chúa? Không ai muốn ăn Chúa Giê-su cả. Cuối cùng chỉ có
 12 người. Chúa Giê-su hỏi họ: “Tất cả mọi người đã bỏ đi. Tại sao các 
ngươi không đi luôn?” Phi-e-rơ nói với Chúa: “Thưa Chúa, chúng tôi phải đi theo ai? Ngài có những lời của sự sống đời đời”
 (Giăng 6:68). Anh em hãy đi đến nơi có sự sống! Hãy ở bên Chúa, anh em 
đừng đi theo người khác! Anh em hãy ở bên Chúa và ăn Ngài! Anh em hãy 
đọc đi đọc lại tất cả những lời trong Giăng 6. Câu 51 nói “Nếu ai ăn bánh này,...” có nghĩa là anh em hãy ăn Chúa ở mọi nơi, mọi lúc.
Đấng Christ, Lời đã trở thành xác thịt
Đấng Christ là Lời hằng sống của Đức Chúa Trời và Lời đã trở thành 
xác thịt. Ngài là bánh hằng sống đến từ trời để anh em ăn và qua đó anh 
em sống bởi Ngài và sống cho Ngài. Chúng ta hãy ăn Ngài. Bây giờ Ngài là
 Lời đã trở nên xác thịt! Ngài là hiện thực của tất cả những câu Kinh 
Thánh nói về các lễ. Tôi rất hào hứng về bánh này? Anh em biết tôi làm 
gì mỗi khi tôi đến với Lời không? Tôi ăn Giê-su! Vì Giê-su là Lời đã trở
 nên xác thịt của Đức Chúa Trời: “Lời đã trở nên xác thịt” (Giăng 1:14). Anh em có biết Giê-su là Lời Đức Chúa Trời không? Đó cũng là tên Ngài. Trong Khải Huyền 19:13 có chép: “danh Ngài được xưng là Lời Đức Chúa Trời”. Giăng 1:1, 4 nói rằng: “Ban
 đầu đã có Lời, Lời đã ở cùng Đức Chúa Trời, và Lời là Đức Chúa Trời... 
Trong Ngài có sự sống, và sự sống là ánh sáng của loài người”. Hãy cho tôi biết sự thật là trong những ngày qua, anh em có thấy được ánh sáng qua các lễ không? Hay chỉ là những sự dạy dỗ?
Toàn bộ Kinh Thánh được Đức Chúa Trời hà hơi soi dẫn và là thức ăn cho chúng ta
Lời Chúa là thức ăn cho chúng ta: “loài người sống không phải chỉ nhờ bánh mà thôi, nhưng nhờ mọi lời ra từ miệng Đức Chúa Trời”
 (Ma-thi-ơ 4:4). Chỉ vài lời trong Tân Ước và những gì ăn anh em muốn ăn
 mới là thức ăn thôi? Không, câu này nói là mọi lời. Thế sách Lê-vi Ký 
và các lễ không phải là thức ăn? Không phải, mọi lời nói ra từ miệng Đức
 Chúa Trời. Phao-lô nói rằng: “Toàn bộ Kinh Thánh đều do Đức Chúa Trời hà hơi soi dẫn”
 (2.Ti-mô-thê 3:16). Anh em có tin điều này không? Nếu anh em đến với 
Lời, nhưng không chạm được Chúa Giê-su, anh em không nhận được gì cả. 
Còn nếu chạm được sự sống của Chúa, anh em sẽ nhận được ánh sáng, bắt 
đầu nhìn thấy được, và cũng sẽ vui mừng. Lúc đó anh em sẽ nói với Chúa: 
“Amen! Chúa ơi, con muốn làm theo”. Anh em hãy là những người làm theo 
Lời Chúa. Anh em muốn làm gì sao khi anh em đã thấy các lễ? Anh em muốn 
giữ các lễ này, thưởng thức chúng. Anh em muốn ăn bánh không men đến từ 
trời tuyệt vời này và loại bỏ tất cả men, dù nó là loại men gì đi nữa. 
Và khi chúng ta đến với của lễ thức ăn, chúng ta thấy nhân tính toàn hảo
 của Chúa Giê-su như là Lời đã trở nên xác thịt của Đức Chúa Trời. Hãy 
đi theo Lời của Đức Chúa Trời: không men, không mật ong, đầy ân điển và 
chân lý, đầy Thánh Linh và sự sống phục sinh và làm đẹp lòng Cha hoàn 
toàn. Tôi muốn làm đẹp lòng Cha, tôi thực sự muốn làm Cha thỏa lòng. Có 
lẽ tôi không làm anh em hài lòng, nhưng tôi muốn làm đẹp lòng Cha. Khi 
Chúa Giê-su đến trái đất này, Ngài không đến để làm hài lòng con người. 
Phao-lô đã nói: “Nếu tôi vẫn còn làm đẹp lòng loài người, thì tôi chẳng phải là đầy tớ của Đấng Christ” (Ga-la-ti 1:10). Vậy anh em muốn làm đẹp lòng loài người hay làm đẹp lòng Đức Chúa Trời?
Đó là bánh từ trời xuống để làm thức ăn cho chúng ta: để chúng ta 
sống bởi Ngài và sống vì Ngài, để chúng ta không đói và khát nữa, để 
chúng ta không chết mà có sự sống đời đời. Anh em đừng nghĩ rằng mình 
không thể chết thuộc linh. Hội Thánh Sạt-đe có tiếng là sống nhưng đã 
chết (xem Khải Huyền 3:1). Nếu ngừng ăn, chúng ta sẽ chết thuộc linh. 
Chúa nói nếu chúng ta ăn Ngài, chúng ta sẽ ở trong Ngài và Ngài ở trong 
chúng ta (Giăng 6:56). Điều này thật tuyệt vời!
Ăn rau đắng
Chúng ta phải ăn rau đắng. Anh em có biết rằng Lời Chúa là thuốc cho 
anh em không? Lời sẽ chữa lành anh em. Trong lưỡi có thể có vị ngọt, 
nhưng nó sẽ đắng trong bao tử của anh em, vì nó tác động. Nếu Lời Chúa 
không hành động trong anh em thì không có tác dụng gì. Nếu nó chỉ là 
hiểu biết và chữ viết thì đối với anh em thì không có gì lạ khi anh em 
cho rằng những gì tôi nói về các của lễ chỉ là hiểu biết. Tôi không nói 
đến hiểu biết mà tôi nói đến Đấng Christ là hiện thực của tất cả của lễ.
 Nếu anh em ăn những lời này, chẳng những anh em học để sống bởi Đấng 
Christ và loại bỏ mọi men ra khỏi anh em, mà anh em sẽ được chữa lành 
khỏi mọi quan niệm và chất độc của tôn giáo, mọi vấn đề bên trong anh 
em. Anh em sẽ được giải độc vì Lời Chúa cho anh em rau đắng. Đó là thuốc
 để làm anh em được khỏe mạnh thuộc linh. Tôi đã nghe nhiều người làm 
chứng rằng khi họ học mỗi ngày để chuẩn bị các của lễ và kinh nghiệm 
Chúa thì qua đó họ được chữa lành. Họ được giải cứu và có sự thay đổi 
trong cuộc sống của họ. Tại sao điều này lại làm hại đến ai đó? Anh em 
nghĩ rằng sống bởi Đấng Christ sẽ gây chia rẽ sao? Nếu anh em kinh 
nghiệm Đấng Christ thì anh em sẽ kiêu ngạo sao? Người đó sẽ nói : ”TÔI 
đã kinh nghiệm Đấng Christ! Anh em không có gì cả!” Anh em đã thấy ai 
sống bởi Đấng Christ mà nói vậy không? Anh em cho rằng tôi sẽ kiêu ngạo 
khi tôi có một của lễ để dâng cho Cha?
Xin Chúa thương xót chúng ta. Xin Chúa thực sự giúp đỡ chúng ta để 
dâng của lễ thuộc linh với một tâm linh khiêm tốn trong sự chân thành và
 lẽ thật. Chúng ta cần làm đẹp lòng một mình Đức Chúa Trời chứ không 
phải ai khác. Nếu Cha nói với anh em: Hãy ngưng, Ta không muốn của lễ 
nữa thì anh em có thể ngưng. Ngợi khen Chúa! J.S.

