Thứ Năm, 2 tháng 11, 2023

Giao ước của Chúa với Áp-ra-ham -


Sáng thế ký 15
Trong vài tuần qua, chúng ta đã xem xét những lời hứa của Đức Chúa Trời dành cho dân Y-sơ-ra-ên. Rõ ràng là Thiên Chúa chưa xong việc với Israel. Chúa Giêsu, như chúng tôi đã chỉ ra, là một người Do Thái, sinh ra trong dòng dõi Giuđa và qua Đức Maria, người thừa kế hợp pháp ngai vàng của Đavít. Trong 1 Các Vua 9:5, chúng ta thấy lời hứa này với Đa-vít,
“Bấy giờ, ta sẽ thiết lập ngai vàng của vương quốc ngươi trên Y-sơ-ra-ên mãi mãi, như ta đã hứa với Đa-vít, cha ngươi, rằng: ‘Con sẽ không thiếu một người trên ngai Y-sơ-ra-ên.’”
Có nhiều câu khác giống như thế này, nhưng Đức Chúa Trời thường hứa với Đa-vít rằng Ngài, Đức Chúa Trời, sẽ lập ngai cho Đa-vít mãi mãi và Ngài, Đa-vít, sẽ luôn có một người ngồi trên ngai của Y-sơ-ra-ên.
Trong Thi Thiên 89:30-37, chúng ta tìm thấy những câu này,
“Nếu các con trai nó bỏ luật pháp ta, không bước theo các phán quyết ta, nếu chúng vi phạm luật lệ ta, không giữ các điều răn ta, thì ta sẽ trừng phạt sự vi phạm của chúng bằng roi vọt, và trừng phạt tội ác của chúng bằng roi. Nhưng Ta sẽ không cắt đứt lòng nhân từ yêu thương của Ta đối với người ấy, cũng không lừa dối lòng thành tín của Ta. Giao ước của Ta, Ta sẽ không vi phạm, Ta cũng sẽ không thay đổi lời môi Ta phán. Một khi Ta đã thề trước sự thánh thiện của Ta, Ta sẽ không nói dối Đa-vít. Dòng dõi người sẽ tồn tại mãi mãi và ngai vàng của người như mặt trời trước mặt Ta. Nó sẽ được thiết lập mãi mãi như mặt trăng, và nhân chứng trên bầu trời là thành tín.
Đức Chúa Trời hứa sẽ không thất hứa cũng như không nói dối Đa-vít về dòng dõi của ông; Đức Chúa Trời hứa với Đa-vít rằng ngôi của ông sẽ tồn tại mãi mãi và nó sẽ được vững lập mãi mãi. Đây là những lời hứa bắt nguồn từ đoạn văn mà chúng ta sẽ khám phá hôm nay. Đức Chúa Trời đã hứa với Áp-ra-ham; những điều này được truyền lại cho Isaac và Jacob. Lời hứa cụ thể mà chúng ta sẽ khám phá này phù hợp với chúng ta trong Hê-bơ-rơ 6,
“Vì khi Đức Chúa Trời đã hứa với Áp-ra-ham, vì Ngài không thể chỉ ai lớn hơn, nên Ngài chỉ chính mình Ngài mà thề rằng: ‘Ta sẽ ban phước cho ngươi, Ta sẽ nhân ngươi lên gấp bội.’ Và như vậy, sau khi ông đã kiên nhẫn chịu đựng , anh ấy đã nhận được lời hứa” (NKJV).
Đây chỉ là một chút sắp đặt để cung cấp cho chúng ta một số bối cảnh của bài học trong Sáng thế ký 15. Đây là một chương lạ nếu bạn không quen thuộc với lịch sử thời đó và ý tưởng ở đây. Tất cả điều này nghe có vẻ giống như một nghi lễ khủng khiếp, nhưng nó rất quan trọng. Đức Chúa Trời đã sử dụng một số phong tục của con người vào thời đó để thiết lập giao ước với Áp-ra-ham. Vì vậy, hãy cùng khám phá nghi lễ này và xem Chúa đã làm gì ở đây.
Đức Chúa Trời an ủi Ápram và bảo đảm với ông rằng Ngài đứng về phía ông. Trong Sáng thế ký 15:7, Ngài hứa rằng Ngài, Đức Chúa Trời, sẽ ban đất cho Ápram làm cơ nghiệp. Áp-ram hỏi ‘Làm sao tôi biết được? Một câu hỏi chính đáng. Sau đó, Đức Chúa Trời bắt đầu sử dụng một nghi lễ chung mà Ápram đã quen thuộc để thiết lập lời hứa này. Trong Sáng Thế Ký 15:9-10, đây là lời chỉ dẫn,
“Người bảo ông: ‘Hãy mang cho Ta một con bò cái tơ ba tuổi, một con dê cái ba tuổi, một con cừu đực ba tuổi, một con chim cu gáy và một con bồ câu con.’ Rồi người ấy đem tất cả những thứ đó đến cho Ngài. Anh ta cắt chúng làm đôi, ở giữa và đặt từng mảnh đối diện với nhau; nhưng ông ấy không xẻ đôi con chim.”
Đây là chuyện thường xảy ra vào thời Ápram. Đặc biệt, hai vị vua hoặc thủ lĩnh từ các quốc gia đang tham chiến, hoặc ít nhất là hai quốc gia, sẽ lập một giao ước hòa bình. Họ sẽ lấy một hoặc nhiều con vật và cắt chúng làm đôi, để máu chảy vào giữa chúng. Sau đó, hai bên sẽ bước qua giữa hai phần con thủ mổ làm đôi có máu và bằng cách làm như vậy, họ sẽ thiết lập bất kỳ giao ước nào họ đã lập. Giao ước này có hiệu lực cho đến khi một trong các bên qua đời. Đây là lúc nghi lễ diễn ra một chút thay đổi. Đức Chúa Trời cho phép Ápram ngủ, Sáng thế ký 15:12,
“Khi mặt trời đã lặn, Áp-ram ngủ say; và kìa, nỗi kinh hoàng và bóng tối bao trùm ập xuống hắn.”
Điều này chỉ để lại Đức Chúa Trời thực hiện nghi lễ và Ngài thề lời hứa này trong các câu 18-19,
“Cũng trong ngày đó, Đức Giê-hô-va lập giao ước với Áp-ram rằng: ‘Ta đã ban cho dòng dõi ngươi xứ này, từ sông Ai-cập cho đến sông lớn, sông Ơ-phơ-rát—dân Kê-nít, dân Kê-nê-xi, dân Ca-đo-môn, dân dân Hit-tit, dân Phê-rê-sít, dân Rê-pha-im, dân A-mô-rít, dân Ca-na-an, dân Ghi-ga-sít và dân Giê-bu-sít.'”
Thiên Chúa đã ‘thề’; Áp-ram chẳng liên quan gì đến việc đó. Đức Chúa Trời đã nhân danh chính Ngài mà thề và vì Ngài sẽ không bao giờ chết nên lời hứa này vẫn còn hiệu lực cho đến ngày nay. Đất thuộc về con cháu Áp-ram; đó là một lời hứa vĩnh cửu mà Đức Chúa Trời phải giữ bởi vì, như Đức Chúa Trời đã phán với Đa-vít, Ngài, Đức Chúa Trời, không thể nói dối, và để Đa-vít có một người ngồi trên ngai Y-sơ-ra-ên mãi mãi thì thực sự phải có một Y-sơ-ra-ên.
Tôi đã có nhiều cuộc thảo luận trong nhiều năm và cách đây không lâu về vấn đề dân Y-sơ-ra-ên theo nghĩa đen được trở lại Đất Hứa và trở thành trọng tâm trong kế hoạch cứu chuộc của Đức Chúa Trời. Có rất nhiều người nghĩ rằng Đức Chúa Trời đã xong việc với dân Y-sơ-ra-ên và luôn muốn loại bỏ Cựu Ước. Họ hầu như không đọc các lời tiên tri và dường như không thể hiểu được tầm quan trọng của Đức Chúa Trời giữ lời hứa của Ngài với Ápram và Đavít. Nếu Ngài có thể nói dối họ thì Ngài cũng có thể nói dối chúng ta. Nhưng Chúa không thể nói dối; dân Y-sơ-ra-ên, Áp-ram, Y-sác và Gia-cốp bây giờ có thể được an toàn trong những lời hứa mà Đức Chúa Trời đã lập cũng như chúng ta có thể được an toàn trong lời hứa về sự sống đời đời. Đa-vít có thể được bảo đảm trong lời hứa mà Đức Chúa Trời đã hứa với ông về ngai vàng của Y-sơ-ra-ên cũng như chúng ta có thể được bảo đảm về sự cứu rỗi của mình. Đức Chúa Trời đơn giản là không thể phá vỡ lời hứa.
Tôi để lại cho bạn một câu hỏi tu từ từ Dân số 23:19; bạn sẽ có thể tự trả lời câu hỏi này và tìm thấy an ninh của mình cũng như an ninh của Israel,
“Đức Chúa Trời không phải là con người để nói dối, cũng không phải là con người để Ngài ăn năn. Ngài đã phán và Ngài há chẳng làm sao? Hay là Ngài đã phán, và Ngài sẽ không làm cho điều đó tốt sao?”
-
Tiến sĩ Sean Gooding-