BẢY
THẾ HỆ ĐỂ THỰC THỂ HÓA
LĨNH
VỰC THẦN THƯỢNG VÀ HUYỀN NHỆM
Chúng ta đã thấy rằng Seth, con trai “được chỉ định’ của
Adam, đại diện cho sự tổng cộng của lĩnh vực thần thượng và huyền nhiệm. Là các
tín đồ trong Đấng Christ, chúng ta đã được đem vào trong lĩnh vực này. Để thực
thể hóa lĩnh vực được biểu thị bởi Seth, chúng ta cần kinh nghiệm bảy giai đoạn
trên đường hướng sự sống. Bảy giai đoạn này là bảy thế hệ bắt đầu với Enosh và
kết thúc với Noah. Nếu Enosh được kể là thế hệ đầu tiên thì thật ra có tám thế
hệ trên đường hướng sự sống kết thúc với Noah. Tuy nhiên, khi đến với cha con
Methuselah và Lemech, chúng ta sẽ thấy rằng họ đại diện cho một thế hệ. Lemech
chết trước cha mình là Methuselah. Năm Methuselah chết là năm cơn hồng thủy
đến. Vì con trai chết trước người cha nên họ phải được xem là một thế hệ.
Lemech được bao gồm trong thế hệ của Methuselah, và chúng ta sẽ thấy rằng thật
ra họ đại diện cho hai phương diện của một người. Nếu chúng ta kể Methuselah và
Lemech là một thế hệ thì sau Seth có bảy thế hệ của nhân loại. Seth đại diện
cho sự tổng cộng của lĩnh vực thần thượng và huyền nhiệm, và có bảy thế hệ trên
đường hướng sự sống để chúng ta thực thể hóa lĩnh vực này.
BẢY
THẾ HỆ LÀ BẢY “NGÀY” ĐỂ HỌC TẬP
Khi nghiên cứu bảy thế hệ này, chúng ta cũng có thể xem đó
là bảy “ngày”. Sự sáng tạo của Đức Chúa Trời cần bảy ngày để hoàn thành. Tương
tự, chúng ta cần bảy “ngày” để thực thể
hóa lĩnh vực thần thương và huyền nhiệm. thế hệ thứ năm trên đường hướng sự
sống, Enoch, nghĩa là “học được”. Đường hướng sự sống bao gồm việc học tập. Để
học tập các bài học thuộc linh trên đường hướng sự sống cách đầy đủ, chúng ta
cần bảy thế hệ, hoặc bảy ngày học tập. Việc học tập thuộc linh thật cần trải qua
hết thế hệ này đến thế hệ khác. Các thế hệ trên đường hướng sự sống kết thúc
với Noah, một tên gọi có nghĩa là “yên nghỉ”. Trong sự sáng tạo, Đức Chúa Trời
đã yên nghỉ vào ngày thứ bảy, và trên con đường hướng sự sống, thế hệ thứ bảy
biểu thị cho sự yên nghỉ. Giống như với cõi sáng tạo, cần phải có bảy ngày, để
thực thể hóa Seth, chúng ta cũng phải có bảy ngày học tập.
Ngày Học tập
Thứ Nhất : Sự soi sáng của Linh
Thế hệ thứ nhất trên đường hướng sự
sống là Enosh. Enosh nghĩa là “mỏng manh” hoặc “chết chóc” và đại diện
cho sự yếu đuối của con người. Làm thế nào con người nhận thức mình yếu đuối ?
Qua sự soi sáng và vạch trần của Đức Linh. Đây là ngày học tập thứ nhất trên
đường hướng sự sống. Đức Linh soi sáng và vạch trần chúng ta cho đến khi chúng
ta thấy mình là Enosh. Sau đó chúng ta nhận thức: “Tôi yếu đuối. Tôi mỏng manh.
Tôi cần sự thương xót của Đức Chúa Trời.” Đây là ngày học tập thứ nhất của
chúng ta.
Ngày Học Tập
Thứ Hai : Có được Đấng Christ
Thế hệ thứ hai trên đường hướng sự sống là Kenan. Kenan nghĩa là “có
được”. Ngày học tập thứ hai là thu đạt Đấng
Christ. Việc có được Đấng Christ đến
qua sự nhận thức về sự yếu đuối của chúng ta. Để có sự học tập thật, chúng ta
phải tiến từ ngày thứ nhất đến ngày thứ hai. Việc sự yếu đuối của chúng ta bị
vạch trần không bảo đảm là chúng ta sẽ có được Đấng Christ. Nhiều người quá lo lắng, bận tâm và hối tiếc về sự yếu
đuối của họ. Họ đau buồn về việc họ mỏng manh biết bao.
Đức Linh không vạch trần sự yếu đuối của chúng ta để chúng ta có thể
đau buồn, lo lắng hoặc bận tâm. Sự yếu đuối của chúng ta phải xoay chúng ta đến
với Christ. Sự yếu đuối của chúng ta là để chúng ta có được Đấng Christ. Ra từ sự soi sáng và vạch
trần của Đức Linh, chúng ta phải có được chính Đấng Christ. Đây là ngày học tập thứ hai của chúng ta.
Ngày Học Tập
Thứ Ba: Ngợi khen Cha
Thế hệ thứ ba trên đường hướng sự sống là Mahalaleel. Mahalaleel nghĩa
là “Đức Chúa Trời chói sáng”. Nếu
đặt ba thế hệ này lại với nhau, chúng ta có thể thấy rằng công tác của Đức Chúa
Trời Tam Nhất ở đây. Ba ngày học tập đầu tiên
là để chúng ta nhận biết và kinh nghiệm chính Đức Chúa Trời Tam Nhất.
Với ba nhân vật này– Enosh, Kenan và Mahalaleel– chúng ta có công tác soi sáng
của Đức Chúa Trời Linh, việc có được Đức Chúa Trời Con và sự ngợi khen của
chúng ta qui về Đức Chúa Trời Cha. Sau khi trải qua ba ngày học tập này, chúng
ta nhận thức rằng Đức Chúa Trời chói sáng. Đây là ngày học tập thú ba của chúng
ta.
Ngày Học tập
thú Tư :
Hạ xuống để
Làm Một Con Người
Sau mọi kinh nghiệm này, chúng ta đến thế hệ thứ tư, hoặc ngày học tập
thứ tư, là Jared. Jared nghĩa là “hạ xuống”. Số bốn trong Kinh Thánh liên hệ
đến cõi sáng tạo, và đặc biệt tập trung vào con người như đầu của cõi sáng tạo.
Việc Jared là thế hệ thứ tư thật có ý nghĩa. Với Jared, chúng ta phải học bài
học thật sự về cách làm người. Sau mọi kinh nghiệm của chúng ta về Đức Chúa
Trời Tam Nhất, vào ngày thứ tư, chúng ta phải học tập hạ xuống. Ngay cả khi
chúng ta nhận thức rằng Đức Chúa Trời chói sáng, chúng ta cũng không nên xem
mình quá cao. Chúng ta phải học tập hạ xuống. Chúng ta không nên lưu lại trong
sự phong phú của Đức Chúa Trời Tam Nhất đến mức chúng ta trở nên lập dị. Với
mọi sự phong phú chúng ta đã học được trong ba ngày đầu, chúng ta phải học cách
hạ xuống và làm một con người thât sự. Chúng ta phải học cách sống với mọi loại
người. Chúng ta phải học cách sống với các anh chị em khác nhau. Đây là ngày
học tập thứ tư.
Ngày Học Tập
Thứ năm : Gánh Trách Nhiệm
Thế hệ thứ năm trên đường hướng sự sống là Enoch. Tên của Enoch đại
diện cho sự học tập với trách nhiệm. Trong Kinh Thánh số năm là con số của
trách nhiệm. Số năm biểu thị rằng số một, con số của Đức Chúa Trời, cộng với số
bốn, con số của con người như đầu cõi sáng tạo của Đức Chúa Trời. Số năm biểu
thị rằng con người chịu trách nhiệm đối với Đức Chúa Trời. Thế hệ thứ năm, thế
hệ của Enoch, là thế hệ của trách nhiệm. Enoch này khác với Enoch con trai của
Cain trên đường hướng tri thức. Việc học tập trên đường hướng của Cain dã sản
sinh một thành phố, cũng được đặt tên là Enoch. Điều này nghĩa là việc học tập
trên đường hướng tri thức khiến cho người ta làm một điều gì đó. Nhưng việc học
tập trên đường hướng sự sống khiến ngưới ta nhìn thấy một điều gì đó. Điều
chúng ta học tập trên đường hướng sự sống trở nên khải tượng kiểm soát của
chúng ta. Khải tượng chúng ta nhìn thấy kiểm soát và điều chỉnh nếp sống chúng
ta hầu cho chúng ta chịu trách nhiệm về những gì chúng ta nhìn thấy. Đây là
kinh nghiệm về Enoch trên đường hướng sự sống. Đây là ngày học tập thứ năm.
BƯỚC ĐI VỚI
ĐỨC CHÚA TRỜI
Điều Kinh Thánh nói với chúng ta về Enoch rất có ý nghĩa: “Enoch sống
sáu mươi lăm năm rồi sinh Methuselah. Và sau khi sinh Methuselah, Enoch đã bước
đi với Đức Chúa Trời trong ba trăm năm, ông sinh các con trai và con gái. Trọn
các ngày của Enoch là ba trăm sáu mươi lăm năm. Enoch đã bước đi với Đức Chúa
Trời; và ông không còn nữa, vì Đức Chúa Trời đã cất ông đi” (Sáng 5:21-24).
Enoch chỉ sống ba trăm sáu mươi lăm năm. Đó là cuộc đời ngắn ngủi nhất trong
mọi thế hệ trên đường hướng sự sống trong chương năm. Mọi người khác trên đường
hướng sự sống đã sống lâu hơn. Tại sao Enoch chỉ sống một thời gian tương đối
ngắn như vậy? Vì như Kinh Thánh nói: “Enoch đã bước đi với Đức Chúa Trời; và
ông không còn nữa, vì Đức Chúa Trời đã cất ông đi.”
Bước đi với Đức Chúa Trời nghĩa là gì? Với Enoch, chúng ta nhìn thấy
rằng việc bước đi với Đức Chúa Trời liên hệ đến việc gánh trách nhiệm. Enoch là
một người học tập và gánh trách nhiệm. Nếu chúng ta xem, Enoch là kết quả của
tiến trình trên đường hướng sự sống, thì điều đó có nghĩa là Enoch đã học tập
bằng cách trả giá qua bốn thế hệ trước. Enoch có thể nói: “Tôi biết mình yếu
đuối, tôi biết cách để có được Đấng Christ,
và tôi biết rằng Đức Chúa Trời chói sáng. Tôi cũng biết cách hạ xuống và làm
một con người.” Với mọi kinh nghiệm này, Enoch có thể nói: “Tôi đã trả giá. Bây
giờ tôi là một người đã học tập.” Người
học tập này là thế hệ thứ năm sau Seth, thế hệ của trách nhiệm. Enoch là một
người chịu trách nhiệm đối với Đức Chúa Trời. Kinh Thánh không nói với chúng
ta: “Enoch chịu trách nhiệm đối với khải tượng ông đã nhìn thấy và lẽ thật ông
đã kinh nghiệm.” Kinh Thánh đơn giản sử dụng vài từ ngữ để chỉ về việc Enoch
gánh trách nhiệm: Enoch “đã bước đi với Đức Chúa Trời.”
Khi đến với Enoch trên đường hướng sự sống, chúng ta đến với một người
thuộc Linh đích thực. Kinh Thánh nói chúng ta hai lần rằng” Enoch đã bước đi
với Đức Chúa Trời”. Lý do cụm từ này được dùng hai lần là vì có hai phương diện
của việc bước đi với Đức Chúa Trời. Câu 22 nói với chúng ta: “ Enoch đã bước đi
với Đức Chúa Trời…và sinh các con trai và con gái.” Câu 24 nói với chúng ta: “
Enoch đã bước đi với Đức Chúa Trời; và ông không còn nữa, vì Đức Chúa Trời đã
cất ông đi”.
Phương Diện
Thứ Nhất của Việc Bước Đi
Với Đức Chúa
Trời: Sinh Các Con Trai và Con Gái
Khi Enoch bưới đi với Đức Chúa Trời, ông cũng sinh các con trai và
con gái. Điều này hoàn toàn trái nghịch
với quan niệm của chúng ta về việc trở nên người thuộc linh. Chúng ta nghĩ rằng
nếu một người bước đi với Đức Chúa Trời, họ sẽ không sinh con cái. Nếu một
người sinh con cái, họ không thể bước đi với Đức Chúa Trời. Nói cách khác,
chúng ta nghĩ rằng “bước đi với Đức Chúa Trời” là trốn khỏi nếp sống loài người
bình thường. Ý tưởng của chúng ta là nếu chúng ta lên núi hoặc ẩn trong tu viện
và cầu nguyện mọi lúc thì chúng ta sẽ bước đi với Đức Chúa Trời. Nhưng Enoch
không phải là một “thầy tu”. Ông vẫn có một nếp sống loài người bình thường.
Ông đã kết hôn và thậm chí sinh các con trai và con gái. Điều này chứng tỏ cho
chúng ta rằng một người thuộc Linh thì rất bình thường.
Enoch đã sinh các con trai và con gái. Ông là một người thuộc Linh và
do đó là một người đã “học tập” trên đường hướng sự sống. Nhưng cách sống của
ông hết sức bình thường. Nếp sống của Enoch cũng giống như nếp sống của những
người khác. Tại sao ông bình thường như vậy? Vì ông có sự học tập của Jared cha
mình. Ông đã biết cách hạ xuống. Mặc dù ông là một người thuộc Linh như vậy,
nhưng ông cũng là một người hạ xuống. Nhưng trong khi là một người hạ xuống, ông
đã bước đi với Đức Chúa Trời. Một số người nghĩ rằng để bước đi với Đức Chúa
Trời, toàn bộ thân vị của họ phải trở nên lập dị. Nhưng một người thuộc linh
không sống cách khác thường. Enoch rất bình thường. Cách sống của ông giống y
như mọi người khác. Một người thuộc Linh không như điều chúng ta nghĩ. Trở nên
một người thuộc Linh và “bước đi với Đức Chúa Trời” là làm một người bình
thường.
Cách duy nhất để chúng ta đến với thế hệ của Enoch trên đường hướng sự
sống là qua Jared. Đây là ngày học tập thứ năm của chúng ta. Chúng ta phải học
tập hạ xuống và sống như một người bình thường. Chúng ta càng bình thường thì
càng tốt. Chúng ta không cần làm cho cách sống hoặc thân vị của chúng ta trở
nên lập dị. Chúng ta đừng cố gắng hành động khác biệt vì chúng ta cho rằng mình
“thuộc linh”. Enoch là một người thuộc Linh thật. Ông đại diện cho sự thuộc linh
cao nhất vì cuối cùng ông được Đức Chúa Trời cất đi và “không còn nữa”. Với
Enoch, Kinh Thánh bày tỏ cho chúng ta rằng sự thuộc Linh cao nhất là trở nên
bình thường. Bước đi với Đức Chúa Trời là sống một nếp sống loài người bình
thường. Chúng ta phải học tập trở nên bình thường. Điều này nghĩa là nếu là một
sinh viên, chúng ta phải học tập chăm chỉ. Nếu có một công việc, chúng ta phải
làm việc chuyên cần. Khi đến đúng độ tuổi, chúng ta phải kết hôn. Sau khi kết
hôn, cuối cùng chúng ta phải sinh các con trai và con gái. Thậm chí trong việc
đi theo và phục vụ Chúa của mình, chúng ta phải bình thường. Đây là phương diện
đầu tiên về ý nghĩa của việc “bước đi theo Đức Chúa Trời”.
Phương Diện Thứ Hai của Việc Bước Đi
Với Đức Chúa
Trời: “ Ông Không Còn Nữa”
Sau khi bày tỏ cho chúng ta rằng Enoch bình thường, Kinh Thánh bày tỏ
cho chúng ta một phương diện khác của việc bước đi với Đức Chúa Trời. “Enoch đã
bước đi với Đức Chúa Trời và ông không còn nữa” ( c.24). Trong câu 22, Enoch đã
bước đi với Đức Chúa Trời và sinh các con trai và con gái, điều này bày tỏ rằng
ông rất bình thường. Trong câu 24, Enoch đã bước đi với Đức Chúa Trời và ông
không còn nữa. Theo nghĩa đem, điều này nghĩa là ông được cất lên. Ông không
còn hiện hữu trên đất nữa vì Đức Chúa Trời đã cất ông đi. Nhưng thậm chí trước
khi được Đức Chúa Trời cất lên, Enoch đã “ không” còn nũa. Điều này nghĩa là
gì? Điều đó nghĩa là không có ngôn ngữ loài người nào có thể mô tả loại nếp
sống này. Ông “không” còn nữa. Ông rất bình thường, nhưng không một ai có thể
hiểu ông. Không một ai có thể giải thích ông. Đời sống của chúng ta phải khiến
người khác cho rằng chúng ta khác biệt. Đời sống của chúng ta thì đặc biệt. Khi
chúng ta bước đi với Đức Chúa Trời, người khác không thể hiểu chúng ta. Lối
sống của chúng ta khác với người khác. Điều mọi người trong thế giới theo đuổi,
chúng ta “không” còn. Điều mọi người trong thế giới chú ý, chúng ta “không”
còn. Bất cứ điều gì người khác cố gắng thu đoạt cho chính mình, chúng ta
“không” còn. Mặc dù Enoch đã sống một nếp sống loài người bình thường, nhưng
không có điều gì thông thường về ông. Ông khác biệt. Đây là phương diện thứ hai
của việc bước đi với Đức Chúa Trời.
Người ta phải nhìn vào chúng ta và nghĩ: “Tôi hoàn toàn không hiểu anh.
Anh sống loại nếp sống gì? Tại sao anh khác với mọi người khác?” Kinh Thánh
trước hết nói với chúng ta rằng Enoch đã bước đi với Đức Chúa Trời và sinh các
con trai và con gái. Điền này nghĩa là ông giống y như người khác. Nhưng ngay
sau đó Kinh Thánh bảo chúng ta rằng Enoch đã bước đi với Đức Chúa Trời và “không” còn nữa. Có một điều gì đó về
người này mà không ai có thể hiểu hay giải thích được. Ông rất khác biệt nhưng
không phải khác biệt theo cách lập dị. Đây là ý nghĩa của việc trở nên Enoch.
Chúng ta rất bình thường nhưng không thông thường. Khi người khác ở với chúng
ta, họ cảm thức một điều gì đó khác biệt. Kinh Thánh sử dụng thuật ngữ “hương
thơm” để mô tả điều này (2 Cor. 2:15). Có một “hương thơm” ra từ chúng ta, cho
người khác biết rằng chúng ta không thông thường. Chỉ sau một cuộc trò chuyện
ngắn với chúng ta, họ nhận thức: “Người này đặc biệt. Cách người ấy cư xử, cách
người ấy nói, cách người ấy sống– người ấy khác biệt.” Điều này nghĩa là chúng
ta “không” còn nữa. Đặc tính của chúng ta như các Cơ Đốc nhân phải là gì? Chúng
ta bình thường, nhưng chúng ta “không” còn nữa.
Có một điều gì đó về chúng ta mà người khác không hiểu được. Họ không
thể nói rằng chúng ta không phải là một người bình thường, vì chúng ta “sinh
các con trai và con gái” giống như mọi người khác. Nhưng họ cũng không thể nói
chúng ta là một người bình thường, vì không một ai sống theo cách chúng ta
sống. Chúng ta “không” còn nữa. Đây là ý nghĩa của việc bước đi với Đức Chúa
Trời.
Chúa Jesus đã sống như vậy khi Ngài ở trên đất. Chúa đã sống một nếp
sống loài người bình thường. Dân chúng có thể tiếp cận Ngài. Dân chúng có thể
nói chuyện với Ngài. Thậm chí Ngài đã trở nên bạn của những người thu thuế và
tội nhân. Nhưng đồng thời dân chúng lấy làm lạ về Ngài. Họ hỏi: “Người này là Ai?
Người ấy là loại người gì?” Dân chúng không thể hiểu được Ngài. Họ đã kinh ngạc
về Ngài. Đây là cách sống của Enoch. Khi chúng ta bước đi với Đức Chúa Trời, về
một mặt chúng ta rất bình thường, nhưng mặt khác, chúng ta rất khác biệt. Đây
là ngày học tập thứ năm trên đường hướng sự sống.
KẾT LUẬN
Khi mới tin vào Đấng Christ, chúng ta đã được đem vào trong lĩnh vực
thần thượng và huyền nhiệm như được biểu
thị bởi Seth. Trong lĩnh vực này, có bảy ngày học tập. Qua ba ngày học tập đầu
tiên, chúng ta kinh nghiệm Đức Chúa Trời Tam Nhất. Vào ngày học tập thứ tư,
chúng ta hạ xuống để làm một con người đích thực. Khi chúng ta đến ngày học tập
thứ năm, lĩnh vực thần thượng và huyền nhiệm được biểu lộ rõ ràng. Enoch là một
người sống trong lĩnh vực thần thượng và huyền nhiệm. Cách sống của ông rất
bình thường, nhưng không ai có thể hiểu ông. Đây là nếp sống Cơ Đốc lạ lùng.
Nguyện tất cả chúng ta có một cách sống như vậy bằng cách cứ ở trong lĩnh vực
thần thượng và huyền nhiệm và trải qua năm ngày học tập này. Nguyện chúng ta
rất bình thường và được dễ gần gũi, nhưng lại rất đặc biệt và huyền nhiệm, vì
chúng ta bước đi với Đức Chúa Trời.