“Sự
cô đơn của Cơ Đốc nhân là kết quả của việc ông đồng đi với Đức Chúa Trời trong
một thế giới bất kỉnh, một bước đi thường phải đưa ông ra khỏi sự hiệp thông
với các Cơ Đốc nhân tốt, cũng như tách khỏi thế giới chưa được tái sanh. Những
trực giác do Đức Chúa Trời ban cho ông kêu gào sự đồng hành với những người
khác có cùng loại hình của ông, những người khác mà có thể hiểu được khát vọng
của ông, nguyện vọng của ông, sự hấp thụ của ông trong tình yêu của Đấng
Christ, và bởi vì trong giới bạn bè của ông có rất ít người chia sẻ kinh nghiệm
nội tâm của ông, ông buộc phải bước đi một mình.
Những
khát vọng không thoả mãn của các tiên tri vì con người không hiểu biết họ, làm cho
họ kêu la trong sự phàn nàn của họ, và thậm chí cả chính mình Chúa của chúng ta
phải chịu đựng trong cùng một cách như vậy.
Người
đàn ông [hoặc người phụ nữ] nào đã trải qua những ngày sống trong sự hiện diện
của Đức Chúa Trời trong kinh nghiệm thực tế bên trong sẽ không tìm được nhiều
người hiểu anh ta. Anh ta nhận thấy ít người quan tâm nói về chuyện đó là chủ
đề tối cao theo quan tâm của ông, vì vậy ông thường im lặng và bận tâm khi phải
ở giữa “cửa hàng ăn nói” của tôn giáo ồn ào. Đối với điều này, ông được “danh
tiếng” là người ngu si đần độn và quá nghiêm trọng, vì vậy ông tránh xa họ đi và
hố ngăn cách giữa ông và xã hội càng được mở rộng.
Ông
tìm kiếm bạn bè nào mà trên áo xống của những người ấy, ông có thể phát hiện
mùi hương của một dược, lô hội và nhục quế, toát ra từ cung điện bằng ngà, và ông
có thể tìm được ít người hoặc không tìm được một ai, giống như Mari, mẹ Chúa,
khi xưa, chỉ giữ những điều này trong trái tim của mình.
Đó
chính là sự cô đơn mà đẩy ông trở lại Đức Chúa Trời. Việc ông không có khả năng
tìm ra bạn đồng hành, xô đẩy ông phải tìm kiếm trong Đức Chúa Trời những gì ông
không có thể tìm thấy ở nơi nào khác."