Sau mọi điều tiêu cực trong Sáng Thế Ký chương bốn, chúng ta cần một
khởi đầu mới. Sáng Thế Ký chương năm là một khởi đầu hoàn toàn mới trên đường
hướng sự sống : “Đây là sách về các thế hệ của Adam. Khi Đức Chúa Trời sáng tạo
Adam, Ngài đã làm nên ông trong hình dạng Đức Chúa Trời. Ngài đã sáng tạo họ là
người nam và người nữ, Ngài đã chúc phước họ và gọi tên họ là Adam, vào ngày họ
được sáng tạo” (Sáng 5:1-2). Với các câu này dường như Đức Chúa Trời phớt lờ
mọi chuyện đã xảy ra trong chương trước. Trong Sáng Thế Ký chương bốn, Cain đã
sát hại Abel. Rồi đường hướng của Cain tiếp tục với tất cả các hậu duệ của ông.
Cuối cùng, đường hướng của Cain dẫn đến toàn bộ văn hóa và xã hội loài người
qua ba con trai của Lamech. Sáng Thế Ký chương bốn chỉ tích cực ở đoạn kết : “Vào
lúc đó, người ta bắt đầu kêu cầu danh Jehovah” ( Sáng 4 : 26).
Đột nhiên trong Sáng Thế Ký chương năm chúng ta có một khởi đầu hoàn
toàn mới : “Đây là sách về các thế hệ của Adam. Khi Đức Chúa Trời sáng tạo Adam,
Ngài đã làm nên ông trong hinh dạng của Đức Chúa Trời.” Mọi sự kiện trước đó,
như việc sát hại Abel và sự tiếp tục của đường hướng Cain, được xem như chưa
từng xảy ra. Tất cả đều biến mất. “Ngài đã sáng tạo họ là người nam và người nữ,
Ngài đã chúc phước họ và gọi tên họ là Adam, vào ngày họ được sáng tạo.” Các câu này nghe gần
giống y như Sáng Thế Ký chương một, khi Đức Chúa Trời mới sáng tạo con người.
Với Sáng Thế Ký chương năm, Đức Chúa Trời có một khởi đầu mới.
HAI LỐI SỐNG
KHẢ NĂNG XÓA
BỎ CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI
Sáng Thế Ký 5:3 bảo chúng ta : “Và Adam sống một trăm ba mươi năm rồi
sinh một con trai trong hình dạng của mình, theo hình ảnh của mình, và ông đặt
tên con ấy là Seth.” Abel ra đi và Cain cũng ra đi. Cứ như thể họ chưa từng
hiện hữu. Chương này đơn giản bảo chúng ta rằng Adam sống một trăm ba mươi năm
và sinh Seth. Mọi chuyện đã xảy ra trong chương bốn đều đã biến mất. Tất cả đã
qua rồi. Điều này bày tỏ cho chúng ta rằng Đức Chúa Trời có một khả năng “ xóa bỏ” rất lớn. Trong chương năm, Đức
Chúa Trời đã xóa mọi điều tiêu cực trong chương bốn và đơn giản khởi đầu lại.
Làm thế nào chúng ta có thể sống còn trong nếp sống Cơ Đốc của mình?
Tại sao chúng ta vẫn có thể nói với Chúa : “Tôi yêu Ngài” ? Đó là vì Đức Chúa
Trời có khả năng xóa bỏ rất lớn. Nếu Đức Chúa Trời có trí nhớ tốt thì điều đó
sẽ rất nghiêm trọng đối với chúng ta. Tất cả chúng ta sẽ gặp rắc rối. Khi xem
xét những điều đã xảy ra trong Sáng Thế Ký chương bốn, chúng ta nhận thức toàn
bộ câu chuyện đó thật kinh khủng và đáng sợ biết bao. Chương bốn chỉ tốt ở đoạn
cuối, khi Seth sinh Enosh và con người bắt đầu kêu cầu danh Chúa. Nếu không có
điều đó thì chương bốn thật kinh khủng và hầu như không thể đọc nổi. Nhưng
trong chương năm, Kinh Thánh trở lại với Adam. Adam sinh một con trai và đặt
tên là Seth. Tên người con đầu tiên của Adam là gì? “ Seth”. Chúng ta sẽ hỏi :
“Chẳng phải Adam đã sinh Cain và Abel rồi sao?”. Chương năm chỉ nói rằng con
trai của Adam là Seth. Mọi sự từ chương bốn đều đã bị xóa bỏ.
VỚI CHÚA, LUÔN
LUÔN CÓ MỘT KHỞI ĐẦU MỚI
Đức Chúa Trời luôn luôn có cách viết một “Sáng Thế Ký” mới. “Đây là
sách về các thế hệ của Adam” (Sáng 5:1). Điều này nghe giống như phần mở đầu
trong Sáng Thế Ký chương một. Trước hết, Đức Chúa Trời sáng tạo Adam. Ngài đã
sáng tạo họ là người nam và người nữ, Ngài đã chúc phước họ và đặt tên họ là
Adam. Rồi Adam sinh một con trai trong hình dạng của mình, theo hình ảnh mình
và đặt tên nó …là gì? Chẳng phải Adam đã đặt tên con mình là “Cain” sao?
Nhưng trong chương năm không còn Cain nữa. Không còn Abel, không còn “sự
trống rỗng” nữa. Trong cái nhìn của Đức Chúa Trời, chỉ có Seth. Chỉ có người “
được chỉ định”. Mọi điều tiêu cực và khó chịu từ chương bốn đã biến mất. Bây
giờ có một khởi đầu mới theo đường hướng sự sống. Đây là điều chúng ta kinh
nghiệm khi theo Chúa. Với Chúa, trong sự hiện diện của Ngài, luôn luôn có khởi
đầu mới. Đây là một nhận thức kỳ diệu và đầy an ủi.
VIỆC TÍNH
CÁC NĂM TRÊN ĐƯỜNG HƯỚNG SỰ SỐNG
Theo Sáng Thế Ký 5:5, Adam đã sống tổng cộng chín trăm ba mươi năm. Làm
thế nào một người có thể sống lâu như vậy? Chín trăm ba mươi năm gần bằng một
phần sáu lịch sử loài người. Điều này đối lập với đường hướng của Cain. Đường
hướng của Cain, đường hướng tri thức, chuyển động rất nhanh chóng. Cain sinh
Enoch và Enoch sinh Irad, nghĩa là “nhanh”. Kinh Thánh không hề cho chúng ta
biết họ đã sống bao lâu, vì Đức Chúa Trời ít quan tâm. Thí dụ, Sáng Thế Ký 4:18
nói : “Irad sinh bởi Enoch, và Irad sinh Mehujael, Mehujael sinh Methushael,
Methushael sinh Lamech.” Tuổi của họ không được tính. Rõ ràng là Đức Chúa Trời
để cho những người ở trên đường hướng tri thức sống và chết nhanh chóng. Ngài
không quan tâm nhiều đến việc họ sống bao nhiêu lâu. Đức Chúa Trời thậm chí có
thể dùng các phát minh của họ cho chủ đích của Ngài, nhưng Ngài không tính tuổi
của họ. Trái lại, tuổi của Adam được tính. Kinh Thánh ký thuật rằng ở tuổi một
trăm ba mươi, Adam đã sinh Seth. Rồi sau khi sinh Seth, ông đã sống thêm tám
trăm năm nữa, tổng cộng là chín trăm ba mươi năm. Điều này bày tỏ cho chúng ta
rằng trên đường hướng sự sống, tuổi của mọi người đều được tính.
Người ta có thể sống nhiều năm, nhưng nếu các năm này ở trên đường
hướng tri thức thì chúng không được kể đến trong con mắt Đức Chúa Trời. Ngài chỉ
tính các năm trên đường hướng sự sống. Nếu một người sống theo nguyên tắc của
Sáng Thế Ký chương bốn, trên đường hướng của Cain và hậu duệ của ông, thì họ
thật sự sống bao nhiêu năm? Câu trả lời là “không”. Nếu chúng ta hỏi một người
vĩ đại trong thế gới: “Anh bao nhiêu tuổi”, người ấy sẽ phải trả lời: “Theo
Sáng Thế Ký chương bốn, tôi chỉ có không tuổi.”
Trong Sáng Thế Ký 4, nhiều người đã sống, nhưng chúng ta không biết họ
sống bao lâu. Kinh Thánh không ký thuật các năm của họ vì đời sống của họ không
giá trị gì trong cách nhìn của Đức Chúa Trời. Nhưng trong chương năm, chúng ta
đến với đường hướng sự sống. Cuộc đời của những người ở trên đường hướng sự
sống có giá trị. Đức Chúa Trời đặc biệt và chủ định tính các năm của họ. Đức
Chúa Trời quan tâm họ bao nhiêu tuổi. Kinh Thánh mô tả họ đã sống bao nhiêu năm
trước khi sinh một con trai trên đường hướng sự sống, và họ đã sống thêm bao
nhiêu năm nữa sau khi sinh một con trai. Sau đó, Kinh Thánh nói với chúng ta
chính xác họ đã sống tổng cộng bao nhiêu năm. Chỉ có các năm của những người ở
trên đường hướng sự sống mới được Đức Chúa Trời tính cẩn thận. Chúng ta phải có
khải tượng và sự hiểu biết sáng tỏ. Trước hết, như chúng ta đã thấy trong sứ
điệp trước, toàn bộ trái đất đều ở dưới sự kiểm soát của Satan. Bất cứ điều gì
chúng ta muốn theo đuổi trong thế giới cuối cùng đều có thể bị Satan sử dụng.
Thứ hai, Đức Chúa Trời ao ước rằng chúng ta sống trong đường hướng sự sống. Đức
Chúa Trời ao ước rằng tất cả các năm của cuộc đời chúng ta đều được tính, nhưng
Ngài chỉ tính các năm mà chúng ta sống trong đường hướng sự sống. Chúng ta có
thể sống nhiều năm trên đất. Tuy nhiên, trong nhiều năm này, thậm chí sau khi
chúng ta được cứu, chúng ta sống trong đường hướng sự sống bao nhiêu? Chỉ có
các năm chúng ta dành để ở trong đường hướng sự sống mới thật sự được tính
trong cách nhìn của Đức Chúa Trời.
SETH SINH
ENOSH:
NHẬN THỨC
RẰNG CHÚNG TA “CHẾT CHÓC”
Sau cái chết của Abel, đường hướng sự sống tiếp tục với con trai của
Adam là Seth nghĩa là “được chỉ định”, và ông là sự tiếp tục của Abel. Seth
sinh một con trai tên Enosh. Tên “Enosh” nghĩa là “yếu đuối” hoặc “chết chóc”.
Seth là người được chỉ định, nhưng ông đã đặt tên con trai mình là “chết chóc”.
Việc Seth đặt tên con trai mình là Enosh ngụ ý: “Tôi biết tôi là người chỉ
định, nhưng tôi cũng biết rằng tôi yếu đuối và chết chóc. Tôi biết rằng tôi và
hậu duệ tôi sẽ chết”. Trong nếp sống Cơ Đốc của mình, chúng ta phải có sự nhận
thức: “Chúa ơi, tôi cần sự thương xót của Ngài biết bao, vì tôi “chết chóc”.
Đây là tăng trưởng từ Seth đến Enosh trong kinh nghiệm của chúng ta. Một người
nhận thức rằng mình được chỉ định cũng phải là một người sinh một con trai và
đặt tên là “chết chóc”
Chúng ta thường nghĩ rằng nếu chúng ta có tên là “được chỉ định” thì
chúng ta phải đặt tên con trai mình là “vinh hiển”. Chúng ta đã kinh nghiệm sự
chỉ định của Đức Chúa Trời, vì vậy chúng ta phải rất vinh hiển. Nhưng khi thật
sự tăng trưởng trong Chúa, chúng ta nhận thức rằng chúng ta thật sự yếu đuối và
chết chóc. Chúng ta nhận thức rằng cuộc đời chúng ta rất ngắn ngủi. Chúng ta
rất giới hạn. Chúng ta rất có ít. Đây là ý nghĩa của Enosh. Khi tăng trưởng
trên đường hướng sự sống, chúng ta nhận ra sự nhận ra sự yếu đuối và chết chóc
của mình.
Sau khi nhận thức mình là Enosh, là chết chóc, chúng ta phải làm gì?
Kinh Thánh bảo chúng ta rằng sau khi Enosh được sinh ra, “Vào lúc đó người ta bắt
đầu kêu cầu danh Jehovah” (Sáng 4:26). Khi chúng ta nhận ra rằng chúng ta yếu
đuối và chết chóc thì chúng ta biết rằng chúng ta cần sự giúp đỡ của Chúa.
Enosh là người đầu tiên kêu cầu Chúa. Nếu chúng ta thấy mình yếu đuối thì chúng
ta sẽ kêu cầu danh Chúa. Chúng ta sẽ kêu cầu Ngài vì chúng ta nhận thức rằng
mặc dù chúng ta ở trong đường hướng sự sống, nhưng chúng ta vẫn chết chóc.
Trên đường hướng tri thức về thiện và ác, có một người có niềm ao ước
tốt lành là cố gắng giữ mạng lệnh của Đức Chúa Trời, Người này là Cain, đã sản
sinh các hậu duệ thuộc một đường hướng. Cuối cùng, đường hướng của Cain dẫn đến
Lamech, người này là sự tổng cộng của bản chất độc ác ra từ con người sa ngã.
Nhưng trên đường hướng sự sống, có một người là Abel đã nhìn thấy khải tượng và
sống theo khải tượng đó. Cuối cùng đường hướng của Abel dẫn đến Enosh, ý nghĩa
của tên ông là “chết chóc”. Vì Enosh biết mình yếu đuối và chết chóc nên ông đã
kêu cầu danh Chúa. Càng nhận thức mình yếu đuối, chúng ta sẽ càng kêu cầu Chúa.
Chúng ta càng kêu cầu, Chúa càng ở với chúng ta trong kinh nghiệm của mình. Đây
là tăng trưởng từ Seth đến Enosh trên đường hướng sự sống.
ENOSH SINH
KENAN
“CÓ ĐƯỢC” RA
TỪ SỰ YẾU ĐUỐI CỦA CHÚNG TA
Sáng Thế Ký chương năm là một chương về đường hướng sự sống. Abel không
được đề cập đến vì Seth biểu thị cho Abel trong sự phục sinh. Tên của Seth
nghĩa là “được chỉ định”, ông sinh Enosh, nghĩa là “yếu đuối” và “chết chóc”.
Khi nhận thức sự yếu duối, giới hạn và chết chóc của mình, chúng ta đang kinh
nghiệm Enosh trên đường hướng sự sống. Nhưng ra từ các sự yếu đuối và giới hạn
này, chúng ta có được một con trai. Con trai của Enosh tên là “Kenan” (Sáng
5:9). “Kenan” rất giống “Cain”. “Cain” nghĩa là “có được” và “Kenan” cũng có nghĩa
là “có được”. Với cả đường hướng sự sống lẫn đường hướng tri thức, đều có một
điều gì đó để thu đoạt.
Việc có được những điều thuộc linh rất khác với việc có được những điều
thế tục. Mọi sự trong thế giới này đều dễ thu đoạt. Nguyên tắc của đường hướng
tri thức là nếu anh em muốn có được một điều gì đó và đầu tư chính mình vào
điều đó thì anh em có được điều đó. Hơn nữa, một khi anh em có được điều đó,
anh em sẽ rất kiêu ngạo và tự tin về điều đó. Là những người theo Chúa, chúng
ta phải sống bởi một nguyên tắc khác. Chúa không muốn làm cho chúng ta trở nên
vĩ đại hay tự tin. Chúa muốn chúng ta nhận thức rằng chúng ta yếu đuối, mỏng
manh và giới hạn. Người “chết chóc”, Enosh, sinh một người “có được” là Kenan.
Khi nhận thức rằng chúng ta yếu đuối và chết chóc, chúng ta sẽ thật sự có được
những điều thuộc linh trên đường hướng sự sống. Kenan chỉ ra từ sự yếu đuối của
Enosh
Để có được một điều gì đó trong thế giới, chúng ta phải xây dựng và tái
thiết sự tự tin của mình. Chúng ta phải được khích lệ và tự tin. Tuy nhiên,
trên đường hướng sự sống, trước hết chúng ta cần ngồi trong các nơi thiên
thượng với Christ. Đây là kinh nghiệm của Seth, người được tôn cao và chỉ định.
Sau đó chúng ta cần nhận thức rằng chúng ta mỏng manh và chết chóc. Đó là kinh
nghiệm về Enosh, trong đó chúng ta nhìn thấy mình yếu đuối và giới hạn biết
bao. Khi Enosh được sinh ra, Kinh Thánh nói rằng con người bắt đầu kêu cầu danh
Chúa (Sáng 4:26). Khi chúng ta nhìn thấy mình quá chết chóc và mỏng manh, chúng
ta sẽ bắt đầu kêu là: “Ô Chúa Jesus!” Trong một sự kêu la đến Chúa như vậy
trong sự yếu đuối và chết chóc của mình, chúng ta sẽ có được sự phong phú thuộc
linh.
Kenan ra từ Enosh. Sự phong phú chúng ta có được trên đường hướng sự
sống ra từ sự yếu đuối của chúng ta. Khi nhận thức mình chết chóc thì chúng ta
có thể có được một điều gì đó thuộc linh.
Sự thu đoạt thuộc linh thì khác với những gì chúng ta nghĩ. Khi một anh
em hô la: “Ngợi khen Chúa! Tôi đã đắc thắng!” thì khó mà tin cậy kinh nghiệm
của anh ấy. Trong linh mình, chúng ta có thể có cảm nhận rằng “việc đắc thắng”
này không thật. Nhưng giả sử một anh em ăn năn với nước mắt. Anh ấy cầu nguyện:
“Chúa ơi, tôi thật nghèo nàn. Tôi quá yếu đuối và giới hạn. Tôi thậm chí không
biết tại sao Ngài vẫn yêu tôi. Tôi không biết tại sao Ngài vẫn thương xót tôi.”
Chúng ta sẽ có nhận thức sâu xa rằng anh em này đang tăng trưởng. Anh ấy đang
kinh nghiệm Enosh trên đường hướng sự sống. Ra từ sự nhận thức về sự yếu đuối
của mình, anh em này sẽ bước vào trong kinh nghiệm về Kenan. Bởi nhận thức sự chết
chóc của mình và bởi quyết liệt tìm kiếm và kêu cầu Chúa, người ấy sẽ có được
sự phong phú thuộc linh trên đường hướng sự sống.
VIỆC CÓ ĐƯỢC
TRÊN ĐƯỜNG HƯỚNG SỰ SỐNG
CẦN CÓ THỜI
GIAN
Trước đây chúng ta đã thấy rằng trong đường hướng của Cain, mọi việc tiến
triển rất nhanh. Cain sinh Enosh và xây dựng một thành phố theo tên Enosh.
Enosh có một con trai tên Irad nghĩa là “nhanh chóng”. Cuối cùng, từ các hậu
duệ của Cain, nền văn hóa loài người đã phát triển với ba phương diện. Nhưng
trong sự sống thuộc linh, trên đường hướng sự sống, mọi việc không tiến triển
nhanh như vậy. Thí dụ, những người trong Sáng Thế Ký chương năm phải sống bao
nhiêu năm trước khi họ sinh một con trai được kể đến? Đôi khi phải mất hơn một trăm năm. Tại sao
những người trên đường hướng sự sống sinh con ở một độ tuổi cao như vậy? có thể
là khi còn trẻ họ đã có các con cái khác trước những người con được ký thuật.
Có thể có nhiều con cái khác đã được sinh bởi những người ở trên đường hướng sự
sống, nhưng Kinh Thánh không ký thuật tên của họ. Trong cách nhìn của Đức Chúa
Trời, họ không được kể đến. Trong mỗi trường hợp, Đức Chúa Trời có thể đã chờ
đợi một con trai có giá trị được sinh ra. Khi một người ở trên đường hướng sự
sống cuối cùng có đủ kinh nghiệm để sản sinh một người đáng được kể đến, thì
Kinh Thánh ký thuật tên của người con ấy. Điều này nghĩa là Đức Chúa Trời có
thể nói “Cuối cùng thì đây là người ở trên đường hướng của Ta”
Những điều thuộc linh không đến nhanh chóng. Những điều đó không đến
qua cái mà chúng ta gọi là chiến thắng. Những điều thuộc linh thật được thu
đoạt qua một thời gian dài. Những điều đó được thu đoạt qua sự yếu đuối và mỏng
manh của chúng ta. Phải mất một thời gian dài chúng ta mới nhận thức mình là ai
và chúng ta cần Chúa biết bao. Trong thời gian đó, chúng ta có thể sản sinh
nhiều điều không được Ngài kể đến. Cuối cùng chúng ta nhận thức rằng chúng ta
chết chóc. Khi xoay qua Chúa và kêu cầu Ngài từ sự tuyệt vọng của mình, chúng
ta có thể có sự thu đoạt thuộc linh thật.
KẾT LUẬN
Niềm ao ước của chúng ta là tăng trưởng từ Enosh đến
Kenan. Làm thế nào chúng ta trở nên “Kenan”? Làm thế nào chúng ta có được sự
phong phú thuộc linh? Chúng ta có được điều đó bởi sự hiểu biết về các sự yếu
đuối và giới hạn của mình. Chúng ta mạnh mẽ hay yếu đuối? Nếu chúng ta không
yếu đuối thì chúng ta chưa phải là Enosh, chúng ta cũng không thể có được kinh
nghiệm của Kenan. Nếu chúng ta nghĩ rằng chúng ta mạnh mẽ và đầy quyền năng thì
sự tăng trưởng của chúng ta trong sự sống sẽ bị cản trở. Khi chúng ta nhận thức
mình yếu đuối đến cực điểm thì chúng ta đã tiến gần đến sự tăng trưởng trong sự
sống và việc có được những điều thuộc linh. Chúng ta học được những điều thuộc
linh thật khi chúng ta biết mình mỏng manh thế nào. Điều này đặc biệt đúng khi
chúng ta phục vụ Chúa. Chúng ta phải luôn luôn nói với Chúa: “Chúa ơi, nếu tôi
có thể giúp một người tăng trưởng, nếu tôi có thể phục vụ được gì cho hội
thánh, thì tất cả đều bởi sự thương xót của Ngài. Tôi quá chết chóc. Tôi yếu
đuối mỏng manh và giới hạn. Chúa ơi, mọi điều tôi có thể làm là kêu cầu Ngài.
Cảm tạ Ngài vì bây giờ tôi đã sẵn sàng để có được điều thuộc linh thật” Ra từ
sự nhận thức này có sự “có được” thuộc linh của Kenan. Một khi nhận thức mình
chết chóc thì chúng ta đã sẵn sàng để có được những điều thuộc linh trên đường
hướng sự sống.