Gia cơ 5:1-3, “À, các ngươi là kẻ giàu có kia,
hãy khóc lóc, kêu la vì cớ khổ nạn sẽ đổ trên các ngươi. Của cải các ngươi bị mục nát, áo xống các
ngươi bị sâu mọt ăn đi. Vàng bạc các
ngươi bị ten rét; ten rét đó sẽ làm chứng nghịch các ngươi, ăn thịt các ngươi
như lửa vậy. Các ngươi đã dồn chứa tiền của trong những ngày sau rốt”.
Gia cơ đưa ra bốn sự quở trách đối với người giàu ở chương
5:1-6 trong bức thư của ông. Đầu tiên là sự tích tụ tài sản cách vô ích- ngũ cốc, quần áo, và vàng và bạc (câu 2 và 3).
Sự giàu có của tín đồ đã bị mục nát. Ngũ cốc
(hoặc loại tương tự) chỉ bị hư thối nếu để dành quá lâu. Tại sao bạn để dành
quá lâu? Bạn có thể có bất cứ cơ hội nào đó bán ngũ cố giá rẻ hoặc tặng cho người
ta đi.
Quần áo của tín đồ bị mối mọt. Điều đó không xảy
ra nếu bạn sử dụng quần áo thường xuyên. Nhưng họ đã có rất nhiều quần áo nên quần
áo bị mất dấu vết mịn màng vì mối mọt ăn
thủng. Thật là một sự lãng phí!
Bạc và vàng của họ trông không có vẻ tốt nhưng
bị ăn mòn. Dường như họ có quá nhiều vàng bạc đến mức họ không còn có thể đảm bảo
một kho lưu trữ hợp lý nữa!
Với điểm cuối cùng, Gia cơ liên kết tuyên bố rằng
điều này làm chứng chống lại họ và gợi lên sự phán xét (nhìn thấy trong hình ảnh
của ngọn lửa). Và cuối cùng, ông cho biết thêm một điểm khiến cho sự tích lũy của
họ dường như không thuận lợi hơn: họ đã thu thập những kho báu này trong những
ngày sau cùng. Vị Thẩm phán đã ở trước cửa (câu 9) - và họ không có gì tốt để
làm hơn là tranh giành và tích trữ.
Và làm thế nào để chúng ta xử lí với những thứ
vật chất trong những ngày cuối cùng?